Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1483: Một cái chân như vậy, không đánh gãy thì thật là đáng tiếc (1)

Trong cuộc hành trình đến dãy núi Trầm Miên, Lục Tân vốn nghĩ rằng sẽ lái xe đến đó.

Hoặc là ngồi trực thăng.

Nhưng không ngờ, viện nghiên cứu dẫn đầu công nghệ tiên tiến nhất thế giới lại chọn phương tiện thô sơ như vậy.

Xe ngựa!

Hai chiếc xe ngựa có toa xe rộng rãi, bề mặt đen bóng, bánh cao to tinh vi bằng chất liệu rõ ràng là phi thường.

Trước toa xe còn chia ra treo một chiếc đèn bão thắp nến và một chiếc chuông ánh sáng màu vàng bơ.

Ở phía trước thậm chí còn có dây cương và roi quất ngựa.

Chỉ là con vật kéo xe cũng không phải ngựa, hay lừa, hay một con la, mà là một con quái vật bò sát nhỏ dài đầy vảy.

Nếu nói nó và quái vật bình thường khác nhau chỗ nào, thì đó là hai hàng mắt mọc đối xứng trên lưng nó.

Ngoài ra, bốn móng vuốt của nó, đều phân ra năm ngón, dày và mạnh mẽ, lực bám cực kỳ rắn chắc, trông quả thật có chút giống bàn tay của con người đột biến.

Những người ẩn nấp hoặc vây quanh xe ngựa, không ngừng cọ xát lòng bàn chân trên mặt đất.

Hoặc nhảy lên lưng con quái vật này, như một lão đánh xe ra dáng.

"Đi thôi!"

Tiến sĩ An và Lục Tân ngồi trong xe ngựa phía trước, năm người còn lại ngồi trong xe ngựa phía sau.

Cô ta uể oải nhặt bộ đàm trên cổ áo, ra lệnh rồi duỗi thẳng đôi chân dài đặt lên ghế ngồi.

Lục Tân buộc lòng phải cố gắng thu người lại một bên trong xe, cố gắng hết sức có thể để duy trì phong thái của mình.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy người ẩn nấp cưỡi trên lưng con quái vật theo lệnh của Tiến sĩ An, búng tay "tách" một tiếng, hai con quái vật có mắt trên lưng lập tức lao về phía trước.

Ngay lập tức, xung quanh hai chiếc xe ngựa đều xuất hiện một vòng xoáy tinh thần mờ nhạt.

Sau đó thân xe chạy ầm ầm về phía trước, đồng thời ngay giây phút đầu tiên chạy đi đã tiến vào Vực Sâu màu đỏ sẫm.

Những người ẩn nấp xung quanh bắt đầu chạy như điên.

Hai chiếc xe ngựa thì được hai con quái vật tinh thần kéo đi, nhanh chóng xuyên qua không gian Vực Sâu.

Tất cả cảnh vật xung quanh, mờ ảo và chập chờn.

Xe ngựa màu đen thì mang theo một cảm giác chân thực khác thường, tiến về phía trước từ trong hư ảo.

Cảnh tượng này, có một cảm giác tương phản mạnh mẽ khó tả, nhưng ở một mức độ khác, nó lại hài hòa đến lạ thường.

"Mục đích lần này của chúng ta là trực tiếp thông qua Vực Sâu, vượt qua giới cấm đã phân tích trước đó, sau đó lại dựa vào hai chân thon dài gợi cảm lại có lực của chúng ta lội nước băng sông, xuyên qua rừng rậm tối tăm, tới địa điểm cũ của viện nghiên cứu.”

"Ai dà, xe không thể lái đến được, dù sao ở đó bây giờ đường sá không mấy tốt, vừa khô vừa se."

Lục Tân gật đầu, tưởng rằng mình đã hiểu, đột nhiên thấy Tiến sĩ An nhìn mình cười xấu xa.

Bỗng nhiên lại nhận ra rằng, có thể mình đã không hiểu.

Nhìn thấy bộ dạng khốn cùng của Lục Tân, Tiến sĩ An không khỏi cười có chút đắc ý, nói:

"Có điều, chuyện tán tỉnh sẽ nói sau, nói chính sự trước."

"Lần này đến viện nghiên cứu điều tra khu di tích, tôi có nhiệm vụ của riêng mình, chắc hẳn anh cũng có mục đích riêng của anh, nhưng đừng quên rằng anh được mời tới làm cố vấn cho đoàn điều tra của chúng tôi, vì vậy anh sẽ lắng nghe đề nghị của chúng tôi?"

"Chuyện tán tỉnh..."

Lục Tân hơi mất tự nhiên xê dịch thân mình, nhưng lại bị hai chân của Tiến sĩ An kẹp chặt không thể nhúc nhích.

Nhưng nói đến chính sự, anh vẫn gật đầu.

Đạo đức nghề nghiệp của bản thân trước nay luôn không có vấn đề, bằng không, cũng sẽ không ở đây để chịu đựng việc cô ta cướp không gian của mình.

Ngay cả hai chân của cô ta cũng có thể chịu đựng được, nghe những lời đề nghị khác thì có là gì?

"Nói đơn giản, tôi muốn cùng anh giao kèo ba quy ước."

Tiến sĩ An nhìn Lục Tân, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút, nói: "Trong Viện nghiên cứu Mặt trăng máu lúc ban đầu, quả thật có quá nhiều bí mật, bất kể chúng ta có lực lượng ở cấp độ nào, ở một nơi quỷ dị như vậy cũng rất khó để không bị ảnh hưởng. Đôi khi, lực lượng cường đại mà chúng ta nắm giữ, ngược lại có nhiều khả năng bị lợi dụng bởi một số loại quỷ dị nào đó ở nơi đó, gây ra càng nhiều tổn hại hơn."

"Ví dụ..."

Cô ta hơi dừng lại, nói: "Anh đã gặp phải đối thủ nào đó, thành công giải quyết nó, nhưng chớp nháy lại phát hiện."

"Đó lại là đồng bạn của chúng ta."

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, trong lòng hơi chùng xuống, xem ra chuyện này thật sự có thể xảy ra.

Bản thân chưa bao giờ miễn nhiễm hoàn toàn với ô nhiễm.

Nhiều nhất, vào một số thời điểm nhất định, cũng chỉ có thể thanh tỉnh nhanh hơn những người khác một chút thôi.

Nhưng nếu đến thời khắc mấu chốt, cho dù chỉ bị ảnh hưởng hoặc ô nhiễm nửa giây thôi cũng đủ khiến bản thân mắc phải sai lầm lớn.

Lực lượng hiện tại của bản thân quả thật đã tăng lên, trước đây bản thân có thể phải mất vài giây để tiêu diệt một cơ thể tinh thần hoặc một người, nhưng bây giờ bản thân quả thật có năng lực giết chết tất cả các sinh vật tinh thần trong tầm nhìn của mình trong vòng chưa đầy nửa giây.

Con người cũng bao gồm trong phạm vi của sinh vật tinh thần này.

Lời nhắc nhở của Tiến sĩ An rất kịp lúc.

Khi năng lực tăng cao, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh sự tự tin và lơ là sự vật xung quanh.

Đây quả thật là một vấn đề rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận