Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 151: Vì an toàn của ông (1)

Bữa ăn khuya mà sở cảnh vệ chuẩn bị cho vô cùng phong phú, có bò bít tết rán mập mạp nhiều nước, gà nướng đến vàng mềm mại, còn có lạp xưởng cắt thành mảng lớn, ngoài ra, thế mà còn có hai bát mì hoành thánh được gói rất khéo, cùng với vài món thức nhắm rất ngon miệng.

Hơn nữa, dưới yêu cầu đặc biệt của Bích Hổ, mỗi người bọn họ còn được chuẩn bị thêm mấy chai bia nữa.

Bởi vì nguyên nhân thời hạn đảm bảo chất lượng của bia hơi ngắn, cho nên sau biến cố, bia trái lại còn trở nên hiếm hơn cả rượu đế nữa.

Phần lớn sâu rượu trong thành phố vệ tinh chỉ có thể nhờ những đội khai hoang kia mang về, hoặc là uống rượu đế kém chất lượng trong xưởng sản xuất nhỏ để sống qua ngày. Có điều, cũng may thành phố Thanh Cảng vốn có dây chuyền sản xuất bia với rượu đế hoàn chỉnh, bây giờ đã trở lại làm việc ở chủ thành. Đã có thể sản xuất ra một ít rượu đế tốt một chút, cũng đã bắt đầu cung ứng một số lượng bia lớn cho thị trường, thậm chí còn giao dịch với một vài thế lực ngoài thành phố.

Đương nhiên, cho dù là như thế, có thể uống một chai bia tươi mới ở tại thành phố vệ tinh cũng coi như là một chuyện xa xỉ rồi.

"Hôm nay tôi phải về nhà một chuyến."

Sau khi đã ăn khuya xong, Lục Tân nói với Bích Hổ.

Lúc mẹ rời đi đã nói với mình rằng muốn tổ chức cuộc họp gia đình, Lục Tân đã đồng ý, anh cảm thấy cuộc họp này rất quan trọng.

Hơn nữa, chính bản thân anh cũng có một vài lời muốn nói.

Bích Hổ nghe thấy đề nghị này của Lục Tân, sắc mặt hơi thay đổi, dường như là gã không muốn để Lục Tân rời đi.

Lục Tân đoán, đây có thể là Bích Hổ đã nhận được mệnh lệnh của một số người bảo gã cố gắng giữ anh ở trong sở cảnh vệ.

Nhưng khi đón lấy ánh mắt bình tĩnh của Lục Tân, Bích Hổ cũng không có ngăn cản, mà lại chuyển giọng cười nói: "Muốn về là về à."

"Lần này đã lập được công lớn như thế, chẳng lẽ lại còn trói chúng ta ở đây sao?"

"Tôi cũng cùng trở về với anh có được không?"

Vừa nói vừa cười thống khoái, bảo rằng: "Lần trước tôi đã muốn đến nhà anh ngồi một chút rồi."

"Chuyện này..."

Lục Tân nghe thấy, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Bích Hổ, chân thành nói: "Còn sống thì có gì mà không được?"

"Cái gì?"

Bích Hổ lập tức bị choáng váng.

Lục Tân thấy biểu cảm cứng ngắc của gã, vội cười nói xin lỗi: "Tôi chỉ đùa với cậu thôi..."

"Ha ha..."

Bích Hổ qua loa cười hai tiếng, sau đó nghiêm túc nói với Lục Tân: "Sau này ít đùa thế này đi, thật là dọa người mà."

"Anh biết con người tôi nghiêm túc nhất mà, xưa nay không nói đùa với người ta."

"Được thôi."

Lục Tân gật đầu một cái, sau đó nói: "Có điều, lần này trước tiên không mời cậu đến nhà được, cậu ở đây trực thay tôi một chút đi, nếu quả thật có chuyện gì thì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi cũng không cần thời gian quá dài, sẽ nhanh chóng trở về thay cậu thôi."

"Như vậy..."

Bích Hổ nghe lời nói này đành phải nhẹ gật đầu, đáp: "Có thể, anh đi đi."

Lục Tân thu dọn một chút đồ vật qua loa rồi đi ra khỏi sở cảnh vệ.

Lúc đầu anh định đi tàu điện ngầm, nhưng nghĩ rằng bây giờ thời gian đã muộn thế này rồi, chắc là tàu điện ngầm cũng đã ngừng chạy rồi, cộng thêm nhìn thấy chiếc xe Jeep đưa anh với Bích Hổ đến vẫn còn dừng ở cổng, bèn trực tiếp đi thẳng ra, mở cửa bước lên xe.

Chờ em gái ngồi vào bên cạnh mình rồi, anh mới nói với tài xế ở ghế lái: "Đưa tôi đến trạm Mặt Trăng một chuyến đi."

Lái xe là một người đàn ông trông trầm mặc ít nói, khoảng bốn mươi tuổi, lần trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng là ông ta đưa đón Bích Hổ với Lục Tân, nhìn ra được hẳn là chức trách của ông ta quan trọng ở điểm này, chuyên môn phục vụ cho người năng lực.

Lái xe không nói thêm gì, chỉ nhẹ gật đầu, rồi khởi động động cơ.

Sau khi xe Jeep bắt đầu lái đi, Lục Tân phát hiện, có mấy cái nhân viên cảnh sát vội vã chạy từ trong sở cảnh vệ ra, một người trong đó chính là cái người nhân viên công tác mặt trang phục phòng hộ thật dày kia, bọn họ đều có chút lo lắng nhìn về phía xe Jeep, nhưng cuối cùng cũng không bảo ngừng lại.

Chỉ là theo xe Jeep lái vào giao lộ kế tiếp, phía sau rất nhanh đã sáng lên mấy chiếc đèn xe.

Bây giờ là đêm khuya, cũng sắp gần tờ mờ sáng, lại vì trong thành phố vừa mới xuất hiện một trận hỗn loạn lớn như vậy, nên trên đường có cực kì ít xe cộ.

Cho nên, mấy chiếc xe kia vô cùng dễ thấy.

Cho dù là bọn họ có che giấu hay không, thoáng cái cũng có thể nhận ra là họ đang theo anh.

Thậm chí, ở các chỗ kiến trúc sâu xung quanh, dường như cũng có vài đôi mắt đang nhìn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận