Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 817: Làm thế nào mới được ở bên nhau (1)

Công việc cần đội hỗ trợ Thanh Cảng xử lý vẫn còn rất nhiều.

Ví dụ như trưng cầu ý kiến của Nữ Vương, cử ra một đội quân đóng xung quanh để bảo vệ cô ta, tiếp tục điều tra manh mối và dấu vết Giáo hội Khoa học và Công nghệ để lại, và cả truy tìm tung tích căn nhà di động biến mất kia, nghiên cứu tập hồ sơ bị bọn họ ném lại.

Còn trên vùng hoang dã, cũng có phần lớn người sống mới vừa thoát khỏi bảo tàng Tai Ách, cũng cần Thanh Cảng đến chịu trách nhiệm chữa trị.

So với nhiệm vụ làm sạch, thì công tác xử lý hậu quả quả thực rắc rối và rườm rà đến mức khiến người khác giận sôi lên.

Nhưng cũng may là Lục Tân không cần xử lý những công việc này, sau khi được đội hỗ trợ kiểm tra mất một tiếng, anh đã được Trần Tinh sắp xếp cùng lên máy bay trực thăng với Oa Oa - “đại công thần” trong nhiệm vụ làm sạch lần này để về thành phố Thanh Cảng nghỉ ngơi.

Trên đường bay về, Lục Tân nói chuyện rất ít.

Anh lẳng lặng tựa trên vách khoang máy bay, đôi mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài, dường như đang chìm trong suy nghĩ…

Nhiệm vụ làm sạch lần này vốn chỉ là bộc phát bất ngờ, kết quả lại gặp phải đối thủ đáng sợ như vậy.

Đến cả anh dường như cũng có chút cảm giác có lòng mà không có sức.

Khi đi, là một đêm mưa tối mù tối mịt, lúc trở về trong một bầu trời đầy sao.

Lục Tân có một cảm giác rất rõ ràng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, dường như có một thứ gì đó mãi mãi thay đổi.

Thật ra anh cực kỳ ghét thay đổi.

Lúc máy bay trực thăng tiếp cận thành phố Thanh Cảng thì đã hơn mười giờ đêm.

Phi công nói với Lục Tân: “Anh đơn binh, giáo sư và một vài người khác đang chờ, bay thẳng đến bộ phận thông quan đặc biệt thuộc bộ Tư Lệnh sao?”

Lục Tân nói: “Về thành phố Vệ Tinh số hai là được.”

Phi công hơi ngây ra một chút, sau đó liếc nhìn Lục Tân qua kính chiếu hậu một cái.

Lục Tân vội cười giải thích: “Bây giờ tôi cũng rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, cho nên muốn về nhà trước.”

“Nếu đáp xuống bộ Tư Lệnh vào cái giờ này, chuyến bay giữa các thành phố đã ngừng, thì tôi phải chờ đến sáng mai mới có thể về nhà. Vậy nên chẳng bằng làm phiền anh một chút, bay thẳng đến thành phố Vệ Tinh số hai đáp xuống để họ đừng chờ tôi, dù sao bây giờ ai cũng bận.”

“Được được.”

Phi công hiểu ra vội gật đầu, bắt đầu cầm bộ đàm báo cáo hành trình.

Cánh tay anh bị ai đó kéo nhẹ.

Oa Oa mở to mắt nhìn anh, thủ thỉ nói: “Anh không thích ở cùng với em sao?”

Lục Tân lập tức hoảng sợ lắp bắp nói: “Thế mà em có thể nói được tận tám chữ sao?”

Oa Oa gật đầu, im lặng chờ đáp án.

“À à, em đừng hiểu lầm.”

Lục Tân cười trấn an cô bé, nói: “Bây giờ anh phải về nhà gặp người nhà, sau đó còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết, còn em bây giờ cũng mệt rồi, cần phải về sớm nghỉ ngơi, cho nên lúc này chỉ có thể tạm thời chia tay nhau.”

Oa Oa nghiêm túc nghe anh nói, sau đó hỏi tiếp: “Vậy tại sao không ở cùng nhau?”

Lục Tân ngẩn ra, rồi đành giải thích: “Bởi vì chúng ta là đồng nghiệp, làm xong nhiệm vụ thì phải tạm thời chia tay nhau.”

Không biết Oa Oa có nghe hiểu không, cô bé chầm chậm gật đầu.

Máy bay trực thăng dừng ở trên mái nhà sở cảnh vệ thành phố Vệ Tinh số hai, sau đó tiếp tục bay đi.

Lục Tân đeo ba lô của mình đi chầm chậm xuống cầu thang.

Nhưng khi mới vừa đi vào sảnh chính, anh đã nhìn thấy một cô cảnh sát dáng người nhỏ nhắn đang hoảng hốt bưng tô mỳ vọt lên.

Trùng hợp cô ấy đứng ngay trước mặt Lục Tân, trông cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, đôi mắt hí lập tức trợn tròn.

“Tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, mới vừa về đến.”

Lục Tân nhận ra cô ấy ngạc nhiên, vì thế đứng lại mỉm cười giải thích với cô ấy.

“Ừ ừ, tôi có biết một chút.”

Lúc này cô cảnh sát mới tỉnh lại, liên tục gật đầu.

Sau đó nhìn thoáng qua tô mỳ trong tay, cô ấy có vẻ lưu luyến nhưng vẫn đưa ra trước mặt Lục Tân:

“Vậy, cho anh ăn đó!”

“...”

“Không cần đâu.”

Lục Tân hơi ngơ ngác, cuối cùng cười lắc đầu: “Tôi về nhà rồi ăn.”

“Thật đó thật đó.”

Cô cảnh sát kiên trì, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ đã cử số lượng lớn quân đội ra ngoài, cả thành phố đều tăng cường giới nghiêm, tất cả chúng tôi cũng bị gọi về tăng ca, vì thế chúng tôi đoán bên ngoài đã xảy ra chuyện rất đáng sợ.”

“Anh đơn binh, mọi người... Đã vất vả quá rồi.”

“Bởi vì tôi không biết anh sẽ đến đây, nếu không đã chuẩn bị bữa khuya cho anh rồi.”

“Cảm ơn cảm ơn.”

Lục Tân rất cảm kích, nói lời cảm ơn với cô ấy, nhưng vẫn hơi xấu hổ: “Đây là bữa khuya của cô, sao tôi có thể…”

“Không sao đâu, đây là thứ anh nên có.”

Cô cảnh sát tỏ vẻ hiểu chuyện, đưa mỳ gói cho Lục Tân.

Lục Tân cũng không ngờ rằng giữa khuya anh bay từ thị trấn Vui Vẻ trở về Thanh Cảng lại còn được ăn một tô mỳ gói.

Có điều anh vẫn cảm nhận được thành ý từ cô cảnh sát, vì thế nhận lấy.

Trong lòng anh cảm thấy hơi cảm động, chỉ là một tô mỳ gói vô cùng đơn giản thế mà đã mang lại cho anh một hương vị khác lạ.

Sau đó cô cảnh sát quay người đi vào trong, một lúc sau bê một tô mỳ đã được nấu xong đi vào.

Hơn nữa bên trong còn cho thêm dạ dày, trứng gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận