Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 451: Mục đích đáng sợ (2)

Lão Chu cũng ưu thương cảm khái: "Lúc này đừng nhắc tới thím của cháu nữa..."

Lúc nói, ông ta đã thắt chặt thắt lưng, vẻ mặt kiên định vén màn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lục Tân mang vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người họ, phân tích xem bên dưới những lời nói và việc làm bi tráng của họ rốt cuộc cất giấu tâm tư gì.

Mãi cho đến khi bàn tay run rẩy của Lão Chu chuẩn bị vén màn ra, anh mới khẽ thở dài:

"Thôi cứ để tôi đi!"

"À cái này..."

Lão Chu hơi sững sờ, ngây ngốc nhìn Lục Tân.

Tiểu Chu cũng có chút căng thẳng, thấp giọng nói: "Tiểu Lục ... Anh Tiểu Lục, anh đừng tưởng đó là trò vui, anh sẽ hối hận đấy."

Lục Tân khẽ lắc đầu nói: "Không , tôi cảm thấy cô ấy quả thực không bình thường."

Nói xong, anh cầm túi lên, gật đầu với Lão Chu và Tiểu Chu rồi chui ra ngoài.

Đầu xe đang ở cách đó không xa, trong tay cầm cây gậy trúc, tươi cười chờ đợi.

Cô ấy dường như cố tình tránh xa để lão Chu và Tiểu Chu giới thiệu tình hình với Lục Tân.

Nhìn thấy Lục Tân đi ra, trong đôi mắt tươi cười lóe lên một tia dị sắc, cười nhẹ nói: "Hời cho anh rồi..."

Lục Tân gật đầu, nghiêm túc nói: "Đi đâu?"

"Sao vội thế?"

Đầu xe mỉm cười, chậm rãi quay người lại: "Đi theo tôi đi!"

Vừa nói cô ấy vừa lắc lư eo đi về phía trước, không thể không nói cách ăn mặc kiêu kỳ của cô ấy, cùng với đôi chân thon và cặp mông đầy đặn đi ở phía trước như vậy tạo ra một cảm giác đánh sâu vào thị giác người đi sau, đó là cực kỳ quyến rũ.

Nhưng Lục Tân không dám thả lỏng.

Cho dù ở từ góc nhìn của anh cũng cảm thấy đầu xe hiện tại không phải là cùng một người với người ban nãy anh vừa gặp.

Nhưng anh không nhìn thấy con quái vật tinh thần nào trên người cô ấy.

Điều này chỉ có thể chứng tỏ hai điểm: Sự ô nhiễm của người phụ nữ này là trong cơ thể, giống như Hứa Tiêu Tiêu lúc đầu tiếp xúc với tranh sơn dầu.

Hoặc, bản thân người phụ nữ này chính là người có năng lực, và cô ta có ý đồ xấu.

Dù là cái nào thì cũng khá nguy hiểm.

Nguy hiểm không phải cho anh, mà cho những người vô tội trong đoàn xe xung quanh đây.

Người có năng lực giao đấu, dù kết quả như thế nào thì cũng khiến những người xung quanh bị vạ lây, không thể làm khác được...

"Phù……"

Anh vừa giữ mình đề phòng, vừa chạm nhẹ vào kính của mình.

Cần gọi chú chó kia ra, dù gì thì nó cũng đến từ bức tranh đó. Nếu sự ô nhiễm của người phụ nữ này phải chịu, hoặc đột biến nảy sinh có liên quan đến bức tranh sơn dầu, hay thứ gì đó tương tự, chú chó kính chắc sẽ có thể giúp được. Hơn nữa, khi chú chó kia được gọi ra, người nhà chắc cũng sẽ cảm nhận được sự căng thẳng lúc này của anh, đến lúc cần giúp đỡ thì chúng sẽ ra tay giúp đỡ.

Lục Tân đã tính toán xong.

Sau khi xác nhận rằng người phụ nữ này có vấn đề, chắc chắn sẽ không thể thiếu một cuộc giao chiến rồi.

Nếu anh lỡ tay giết chết cô ấy, e rằng đoàn xe này sẽ không dễ dàng buông tha, có khi còn bắt anh đấu với bọn họ cũng nên, anh cần phải bỏ đi với chiếc xe máy của mình dưới tay đám tài xế có súng này, đó không phải chuyện dễ dàng gì....

... Cái chính là rất khó để đảm bảo xe máy không bị trầy xước.

Đi theo người phụ nữ này và bước vào sảnh phục vụ, Lục Tân cảm thấy phía sau có rất nhiều ánh mắt thương cảm.

Tuy nhiên, ngay lúc anh bước vào sảnh phục vụ, Lục Tân cũng được thả lỏng.

Anh nhìn thấy em gái đang nằm trên đỉnh cột ở phía trước của sảnh phục vụ và cúi đầu xuống, hiếu kỳ đánh giá người phụ nữ.

Con chó con không da, nằm dưới cây cột, nhìn thẳng vào người phụ nữ với đôi mắt cao lồi của nó.

Mẹ thì đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cách đó không xa, dịu dàng khoan thai.

Ánh lửa phía sau như chiếu tan chiếc bóng của anh, như thể đang giương nanh múa vuốt, mang một luồng khí âm hàn.

Người nhà đều đã đến đủ, vậy thì ...

Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên, thấy đầu xe đã đi đến vị trí lều.

Cô ấy chậm rãi quay đầu lại, lộ ra biểu cảm mê ly, nhẹ nhàng ném cái gậy trúc trong tay sang một bên, sau đó nhẹ nhàng cởi cúc quần áo, thân thể trơn mượt giống như một con rắn, trên người đã không có thứ gì che chắn.

Sau đó cô ấy cắn môi, mỉm cười khều khều tay với Lục Tân rồi chui vào trong lều.

Lục Tân không đi theo cô ấy vào, mà nhìn vào cơ thể cô ấy.

Nghĩ đến những gì đám lão Chu nói, anh nhìn rất kỹ, tập trung nhìn vào nơi nối liền giữa cổ và thân.

Đầu xe rất hợp tác với công việc của anh, vừa tới đã giải quyết ngay vấn đề "nhìn không rõ" .

Bước đầu tiên chính là xem liệu có quái vật tinh thần nào trên người cô ấy không.

Nhưng sau khi Lục Tân nhìn kỹ, anh rất chắc chắn là không có.

Bước thứ hai là đánh giá kỹ lưỡng cơ thể của người phụ nữ, phát hiện dáng của cô ấy thực sự rất đẹp.

Có điều, khi cô ấy mặc quần áo vào, lại không thể phát hiện ra rằng trên người cô có vô số vết sẹo.

Có những vết dao dài và ngắn, cũng có một số vết sẹo tương tự như lỗ đạn.

Quan trọng hơn là nhiều vết thương trông vẫn còn mới.

Dưới ánh lửa lập lòe, những vết sẹo ấy thậm chí còn có cảm giác như sắp sống lại.

Lục Tân không khỏi nhăn mặt.

Mặc dù không thể chắc chắn quan sát ra đầu của cô ấy có bị thay đổi hay không, nhưng có lẽ đầu và thân của cô ấy quả thực không giống là của một người.

"Ha ha......"

Đầu xe nhìn thấy ánh mắt đánh giá chăm chú của Lục Tân, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.

Cô lười biếng xoay nửa người, lòng bàn tay có chút thô ráp đặt lên đùi, một tay chống lên đầu.

Nhìn Lục Tân cười: "Tới đây..."

Giọng của cô ấy giống như một con mèo.

Lục Tân nắm chặt túi của mình, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, nói: "Làm cái gì?"

Đầu xe kinh ngạc liếc nhìn Lục Tân, cười nói: "Đã đến lúc này rồi mà anh còn muốn giả ngu sao?"

Lục Tân hơi giật mình, nghiêm túc nói: "Cô có thể nói ra mục đích của cô rồi..."

"Mục đích?"

Đầu xe có chút khó hiểu, sau đó lắc đầu nói: "Mục đích của tôi còn chưa đủ rõ sao?"

"Cái này……"

Lục Tân cảm thấy phản ứng của cô hình như hơi khác với những gì anh nghĩ.

Anh khẽ cau mày, lại nghiêm túc nhìn qua lần nữa, một tia sáng xanh kỳ lạ lóe lên trên tấm kính bên mắt trái anh.

Trong tầm nhìn của anh hiện lên một đống dữ liệu, có một khung tròn với đường màu xanh lam, thu nhỏ và phóng to, và cuối cùng được cố định trên người của đầu xe. Sau đó, một loạt các kết quả kiểm tra về bức xạ tinh thần xuất hiện, tất cả đều đã là những bài kiểm tra đo lường đến cực hạn.

Kết quả là, gần bằng không ...

Lục Tân có chút không cam tâm, dùng tầm nhìn trợ giúp của mẹ nhìn lại lần nữa, chỉ thấy một màu đỏ rực.

Dần dần, vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tân trở nên hơi sững sờ.

Hình như có chỗ nào không đúng.

Cách đó không xa, người nhà của anh cũng rõ ràng là có chút sửng sốt, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có hơi không xác định.

"Cạch cạch cạch..."

Đó là tiếng giày cao gót của mẹ giẫm lên nền nhà lát gạch, bà là người đầu tiên vô cảm đứng lên bỏ đi.

Cô em gái nằm bò trên cột, che hai mắt lại, u oán nhìn Lục Tân rồi nhanh chóng bò đi.

Ngay cả bóng của Lục Tân cũng không biết từ khi nào đã trở lại bình thường.

Con chó nhỏ không có da đi qua Lục Tân như không có chuyện gì xảy ra, như thể nó không nhìn thấy gì cả.

Bầu không khí có vẻ hơi gượng gạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận