Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1174: Nhà thiết kế địa ngục (1)

“Thật là tốt quá, cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi.”

Cú Đêm chui ra từ tường, đặt mông ngồi xuống đất, thở dài một tiếng: “Anh, chị, hai người không biết đâu…”

“Em khổ lắm đó.”

“Em đậu lên một đội xe thương vụ, ôm ý định trà trộn vào trong thành phố, làm vậy còn bớt được chút phí đi đường, nhưng không ngờ chuyến xe đi nhờ này lại chạy vào trong một căn cứ quân sự, xung quanh toàn người là người, em lại không biết đường, vừa lúc anh hỏi trong diễn đàn nên em đã thả mấy cái pháo hoa báo vị trí cho anh, kết quả bất cẩn để bị lộ, bọn họ đuổi theo bắt em, em chỉ có thể nhanh chân chạy thôi…”

“Em càng chạy, càng có người đuổi theo em, càng chạy càng nhiều người đuổi theo, làm em sợ muốn chết…”

“Em còn tưởng rằng hai người không đến đón em nữa chứ…”

Cậu ta nói, thậm chí còn cảm thấy rất cảm động: “Không ngờ rằng hai người vẫn tới…”

“Vừa rồi em có cảm giác sắp chạy không nổi nữa, may là hai người ra tay, thu phục đám người có năng lực ở phía sau…”

“Em vội vàng đuổi theo sau hai người, hai người chạy nhanh quá…”

“…”

Cậu ta vừa nói vừa lau mồ hôi, trên khuôn mặt mũm mĩm ngập tràn vui vẻ.

“Nghĩa là sao?”

Nhưng mà Lục Tân và Dracula vừa nghe thấy vậy thì ngơ ngác: “Thì ra đám người có năng lực kia là cậu dẫn lại đây?”

Chẳng trách ban đầu bọn họ đã trốn được khỏi cuộc truy đuổi của sở cảnh vệ Hỏa Chủng, kết quả đầu kia lại đụng phải một đám người có năng lực của tổ chức Hộp Đen, thì ra người ta đuổi bắt cái tên mập này, kết quả hai đám phạm nhân bỏ trốn lại ngẫu nhiên gặp được nhau trong thành phố phồn hoa náo nhiệt này?

Đây là duyên phận gì vậy chứ…

“Đúng vậy đúng vậy...”

Cú Đêm tỏ vẻ thành thật: “May mắn có hai người, nếu không em đã bị đuổi theo...”

Nói rồi, trên mặt cậu ta đột nhiên dâng trào vẻ chờ mong, nhìn Dracula: “Chị, số dư của em còn ba vạn…”

“Buổi gặp mặt không chưa bắt đầu đâu!”

Dracula lập tức nổi cáu, không những trừng mắt lườm Cú Đêm mà còn lườm luôn cả Lục Tân.

“Lườm tôi làm gì...”

Lục Tân ngẫm nghĩ đột nhiên nhớ ra một câu: “Tại sao số dư của cậu ta lại là ba vạn?”

“Cách buổi gặp mặt còn ba mươi sáu tiếng đồng hồ nữa, mới đó mà đã làm cả thành phố đổ xô đuổi bắt chúng ta.”

“Ôi, kế hoạch của tôi vốn rất kín kẽ, mọi hành động đều cẩn thận, kết quả lại bị hai người làm lộ…”

Dracula vừa tức vừa bất mãn, giận dữ nói.

Chỉ là cô ta nói nhiều nhưng lại làm Lục Tân cảm thấy hơi khó hiểu: “Hình như cô làm lộ là vì cô ném xác sai chỗ…”

“Anh có gì ăn không?”

Trong lúc Dracula trầm ngâm, Cú Đêm đã nhìn về phía Lục Tân, để lộ biểu cảm đáng yêu.

“Ừ, có.”

Lục Tân rút từ trong túi ra một cây sô cô la đưa cho cậu ta: “Chỉ có cái thôi biết chưa?”

“Anh thật là tốt.”

Cú Đêm vui vẻ nhận lấy: “Em thích ăn giăm bông nhất...”

Lục Tân hơi khó hiểu, muốn nói cho cậu ta không phải thứ gì dài đều là giăm bông, nhưng cậu ta đã ăn rồi…

“Bây giờ làm sao?”

Lục Tân quay đầu nhìn về phía Dracula.

Chuyện này phát triển theo chiều hướng không thể ngờ tới, không ngờ họ lại xui xẻo va phải.

“Chắc là không có vấn đề gì lớn...”

Dracula đáp lại ánh mắt Lục Tân, vẻ mặt vốn có hơi rối rắm dần biến thành dáng vẻ lạnh nhạt như mây gió, cười khẩy nói : “Chúng ta đều là nhân tài cao cấp được viện nghiên cứu lựa chọn ra từ trong biển người mênh mông, thế giới lớn như vậy, có chỗ nào không được thoải mái đi dạo đâu, còn về Hỏa Chủng, ha ha, vào lúc bản thân khó khăn cần bảo vệ được mình lại còn muốn dồn sức gây khó dễ chúng ta, nếu vậy…”

Cô ta hơi khựng lại, răng nanh lộ ra, đang muốn nổi cáu.

Nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nhiên Cú Đêm quay phắt đầu lại, nhìn về hướng những căn nhà đèn đuốc sáng trưng bên ngoài.

Rồi sau đó Lục Tân và Dracula cũng lập tức phát hiện điều bất thường.

Căn phòng bọn họ không bật đèn, tối thui như mực.

Cho nên đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, ngược lại có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa sáng rỡ của thành phố này.

Nhưng bây giờ, chẳng biết vì sao, khi ánh mắt họ nhìn ra bên ngoài lại có cảm giác những ánh đèn, nhà cửa, đường phố bên ngoài thế mà lại đọng lại. Vốn là một cảnh đêm phố thị chân thật, bây giờ lại cho người ta cái cảm giác biến thành hình ảnh tĩnh.

Đúng lúc đó, một áp lực tinh thần đến từ nơi nào đó đột nhiên biến thành cơn gió nhẹ lướt ra khắp bốn phương tám hướng.

Cũng ngay khoảnh khắc này, thậm chí Lục Tân thoáng xuất hiện ảo giác, tựa như những tòa nhà cao tầng xung quanh đang dần dần kéo sát lại gần, tầm mắt của anh nhìn xuyên qua vô số tòa nhà, chớp mắt đã nhìn ra bầu trời cách đó mấy ki-lô-mét, bên trong cabin của một chiếc máy bay trực thăng…

Bên trong cabin, có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trắng phau, đang mở to mắt.

“Soạt!”

Cũng đúng vào lúc này, Lục Tân kịp phản ứng lại, thu hồi suy nghĩ.

Ảo giác trước mắt lập tức biến mất. Nhưng cảm giác kỳ lạ này vẫn còn đọng lại, báo cho anh nếu vừa rồi anh không kịp thu hồi suy nghĩ, thì ngay khi người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng mở to mắt thì người đó sẽ bắt đầu một trình tự va chạm ánh mắt nào đó với anh.

Mà đến cả bản thân Lục Tân cũng không biết nếu tầm mắt hai người chạm phải nhau, thì sẽ để lại hậu quả gì.

“Loại tinh thần bắn phá kỳ lạ này…”

Rõ ràng Dracula cũng phát hiện ra điều bất thường, đột nhiên lên tiếng: “Không sai, là nhà thiết kế địa ngục...”

“Nhà thiết kế địa ngục?”

Lục Tân nghe thấy cách gọi kỳ quái này, khẽ nhíu mày.

“Không sai, chính là người duy nhất trợ giúp Hỏa Chủng thiết kế địa ngục.”

Sắc mặt Dracula nặng nề, nhưng lại ngập tràn vẻ khó hiểu: “Không phải anh ta nên ở dưới địa ngục sao?”

“Sao bây giờ lại lên đây?”

“Trong thành náo loạn đến mức này, không ra mới là lạ đó...”

Trong lòng Lục Tân đột nhiên thấy hơi bất lực: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chúng ta...”

Dracula lên tiếng theo bản năng, nhưng đột nhiên lại im lặng.

Lúc này, trên bầu trời đêm phương xa, rõ ràng cô ta có thể cảm nhận được những gợn sóng không khí đang run rẩy hỗn loạn kia, có lẽ là có rất đông người có năng lực đang nhanh chóng lao về phía bọn họ, chỉ là phương hướng hơi hỗn loạn, giống như là không thể biết đám người Lục Tân đang ở đâu.

Đồng thời, những ánh đèn của máy bay trực thăng cũng nhanh chóng xẹt qua chỗ này, dường như có mấy chiếc trực thăng đang tới gần.

Trên đường phố phía dưới, vừa rồi có vẻ đã trở nên hỗn loạn, xe cảnh sát xe thiết giáp giống như đám ruồi nhặng không đầu chạy lung tung, có vẻ như cũng nhận được mệnh lệnh đang thống nhất lao về trước, chia ra canh giữ ở những con đường lớn, sau đó sơ tán đoàn người xung quanh, có thể nhận ra, có lẽ bọn họ vẫn chưa có mục tiêu cụ thể, nhưng đang ôm ý đồ phong tỏa hoàn toàn khu vực xung quanh này.

“Không kịp nữa rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận