Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 825: Cậu nói là cậu ta? (1)

“Người bị ma quỷ bám vào người?”

Lục Tân hơi ngẩn ra, sau đó trong đầu anh lập tức xuất hiện một người có năng lực hệ linh hồn mà anh từng bắt giữ, người này có thể xâm nhập vào trong đầu óc của những người khác. Nhưng mà anh ta chỉ được xem như một con hàng ngu ngốc không biết trời cao đất dày, chứ không thể xem là ma quỷ...

Vì thế anh nhíu mày, nghiêm túc dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này...”

Tiêu Viễn có vẻ chần chừ, giống như muốn nói nhưng lại do dự.

Chần chừ một hồi, anh ta mới nói: “Nói trước, tôi chỉ muốn hỏi cho dù là ai thì các anh cũng sẽ bắt nhốt người đó lại sao?”

Lục Tân suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên hiểu nỗi lo của phó tổng giám đốc Tiêu.

Vì thế anh cười lắc đầu, nói: “Đương nhiên là không rồi.”

“Có nhiều vụ chúng tôi thẳng tay giết luôn.”

“Hả...”

Phó tổng giám đốc Tiêu rùng mình một cái, nhìn Lục Tân với ánh mắt dại ra.

“Nếu cậu gặp phải chuyện giống vậy, tốt nhất cậu nên nói thẳng với tôi.”

Lục Tân nhìn phó tổng giám đốc Tiêu, nghiêm túc nói: “Chúng tôi không bắt quỷ trừ tà, nhưng có một số việc còn nghiêm trọng hơn cả gặp phải ma quỷ…”

“Coi như mình xui xẻo đụng phải chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng nếu không giải quyết tốt chuyện này thì sẽ làm chết rất nhiều người, nói thật, cách đây không lâu tôi mới tham gia vào một nhiệm vụ làm sạch, trong nhiệm vụ đó, có ít nhất gần một trăm đồng nghiệp đã hi sinh…”

Nói tới đây, anh hơi im lặng một lúc.

Công việc giải quyết hậu quả ở thị trấn Vui Vẻ có rất nhiều mặt, cũng có nhiều phân đoạn.

Nhưng điều mà anh quan tâm nhất bây giờ đó chính là làm sao để trao những “Di thư” kia về với chủ nhân của nó.

Anh không muốn một mình đối mặt với người nhà của những đồng nghiệp kia, nhưng anh lại không muốn trả lại di thư một cách qua loa.

Cho nên, anh đang chờ thành phố Thanh Cảng sắp xếp nhiệm vụ.

“Một trăm người?”

Phó tổng giám đốc Tiêu vừa mới cầm lấy rượu vang đỏ chuẩn bị uống, đột nhiên sặc, ánh mắt nhìn Lục Tân đầy hoảng sợ.

Một trăm đồng nghiệp, đây là một con số đáng sợ cỡ nào?

Anh ta có thể cảm nhận được sức nặng của con số này.

Khi đó, sau khi nhìn thấy tình hình bận rộn gần đây của thành phố Thanh Cảng, Lục Tân cũng biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề này.

“Anh Tiểu Lục, anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn giấu giếm giúp người đó...”

Anh ta ho một tiếng, nốc cạn rượu vang đỏ trong ly, cố giữ bản thân bình tĩnh, rồi mới nói với Lục Tân: “Trên thực tế em cũng không xác định được bản thân đã gặp phải chuyện gì, chỉ là em cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ với người khác, vì thế mới nghĩ đến hỏi anh thử…”

Lục Tân khẽ gật đầu, anh nhận ra sự căng thẳng của vị cấp trên này.

Đưa tay lau miệng, ngồi ngay ngắn, cố gắng bày ra thái độ ôn hòa, nói: “Cậu nói đi.”

“Dạ dạ...”

Phó tổng giám đốc Tiêu luôn miệng vâng dạ, điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Anh có thể nhìn ra lúc này anh ta có hơi rối rắm.

Có thể là vì nghe thấy Lục Tân nói những người dính phải chuyện này đều sẽ bị bắt nhốt, hoặc là xử lý, trong lòng anh ta thấy rất lo lắng, nhưng mà dù sao anh ta cũng đã chờ Lục Tân lâu như vậy, vì thế cho dù cảm thấy sợ hãi, nhưng anh ta vẫn quyết định nói ra chuyện này.

Sau một hồi cân nhắc, anh ta mới thì thào nói: “Chuyện này có liên quan đến một người bạn của em…”

“Người bạn kia họ Cao, chơi với em từ nhỏ đến lớn, trong nhà làm ăn buôn bán to lắm.”

Anh ta nói rồi hơi lắc đầu một chút, cứ như không được tự nhiên lắm, nói: “Tính cách của cậu ta cũng rất tốt, từ nhỏ đến lớn rất ít khi gây gổ với người khác, tuy rằng lớn lên cao to nhưng tính cách lại giống một cô gái, có đôi khi đá cậu ta một cái cậu ta cũng không nổi giận.”

“Nhưng mà một người như vậy, vào một ngày kia, trong một buổi họp mặt bạn bè, không hiểu sao cậu ta lại vừa mắt người yêu của một người bạn họ Lý trong nhóm, cậu ta không thèm nể tình cảm, nói thẳng mình vừa mắt cô gái kia, muốn giành cô gái kia về làm bạn gái cậu ta, ban đầu tụi em còn cho rằng cậu ta nói đùa đấy, nhưng không người rằng cậu ta lại làm thật...”

“Ngay trước mặt mọi người, cậu ta đột nhiên nhào lên cưỡng hôn cô gái kia…”

“Rồi cứ như phát điên, ôm mặt người ta gặm cắn…”

“Hửm?”

Lục Tân nghe thấy vậy thì cảm thấy hơi nao lòng, ngạc nhiên hỏi: “Mâu thuẫn tình cảm?”

“Không đúng không đúng, anh nghe em nói...”

Phó tổng giám đốc Tiêu đỏ mặt, giải thích: “Chuyện này không đơn giản như vậy, ngày đó chúng em thấy cảnh này đều sợ hãi.”

“Vội vàng kéo cậu ta ra, rồi còn ép cậu ta xin lỗi người bạn họ Lý và bạn gái người đó, nhưng cậu ta chỉ cười khẩy.”

“Khi ấy người bạn họ Lý kia cũng rất khó chịu, lập tức lao lên muốn đánh cậu ta.”

“Nhưng không ngờ rằng…”

Nói đến đây, giọng nói của anh ta hơi run lên: “Cậu bạn họ Cao kia bình thường rất tốt tính, là kiểu người ai bắt nạt cũng chẳng nổi giận, nhưng vào lúc ấy, thế mà cậu ta thuận tay cầm dao ăn lên đâm một nhát vào bụng của người bạn họ Lý.”

Lục Tân tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi nhíu mày.

Anh suy nghĩ một lúc, rồi liếc mắt về phía bả vai phó tổng giám đốc Tiêu, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Phó tổng giám đốc Tiêu thấy vậy thì vỗ bả vai một cái theo phản xạ, nói: “Bữa gặp mặt đang suôn sẻ xảy ra cảnh máu chảy đầm đìa, còn có thể thế nào nữa?”

“Chúng em đành phải dẫn người bạn họ Lý kia vào bệnh viện, thậm chí còn báo cảnh sát, nhưng mà nhà người bạn họ Cao kia có quan hệ rất rộng, chỉ đến sở cảnh vệ ngồi một tiếng, không bị tạm giam, chúng em đều cảm thấy cậu ta rất quá đáng.”

“Có điều, chuyện này chỉ là bắt đầu, sau đó cậu ta còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn.”

“Người bạn họ Lý còn nằm trong phòng cấp cứu, thế mà cậu ta ở ngoài đã bắt đầu dây dưa với bạn gái người ta.”

Nói tới đây, phó tổng giám đốc Tiêu còn thở hổn hển vài hơi, nói: “Anh quả thật không thể nào tưởng tượng nổi cậu ta quá đáng đến mức nào đâu, khuôn mặt trở nên hung dữ và tàn nhẫn, còn nói với bạn gái của người bạn họ Lý kia một là từ giờ đi theo cậu ta, hoặc là cậu ta sẽ lấy mạng của hai vợ chồng họ.”

“Hung dữ thế sao?”

Lục Tân nghe xong thì nhíu mày nhìn bờ vai của của anh ta: “Là vì gặp đúng tình yêu đích thực à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận