Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 839: Các anh phải bảo vệ tôi nhé (1)

Trong tầm mắt của Lục Tân, cả sân của căn biệt thự đã bắt đầu trở nên méo mó kỳ quái.

Có một cảm giác dù có đứng yên bất động thì lông tơ cũng căng thẳng dựng hết cả lên.

Nhưng có vẻ như chỉ có anh cảm thấy cảm giác này có gì đó khác thường.

Đội trưởng Râu Xồm và các cấp dưới của anh ta, cùng với cả phó tổng giám đốc Tiêu, đều không phát hiện ánh mắt của họ thay đổi, sự chú ý của họ đều đặt lên người cô gái kia, thậm chí lúc này còn cho rằng mình vẫn còn bình thường, khe khẽ thảo luận và mắng:

“Cô gái này thật là đáng thương…”

“Phải khốn nạn đến mức nào mới có thể tra tấn một người đến mức này chứ?”

“Mẹ kiếp, biến thái như thế, có một người xử một người, nhất định cần phải bị xử lý, phá hủy chủ nghĩa nhân đạo!”

Tuy rằng thằng khốn kia đã bị thương, nhưng tôi còn muốn bắn thêm một phát cho hả!”

Đến cả vẻ mặt của phó tổng giám đốc Tiêu cũng đầy căm giận, đám sâu bò lúc nhúc trong mắt họ, nghiến răng nhìn Cao Nghiêm nằm trên mặt đất mắng nhiếc: “Uổng công cho tôi, uổng cho lúc trước tao còn lo lắng cho mày, còn nghĩ mày bị bệnh, bị ma quỷ ám, muốn mời người đến chữa bệnh cho mày… Nhưng mày xem bản thân mày đã làm gì đi, đến tao cũng… Muốn đánh chết mày, sao mày có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy?”

Mỗi người đều đau lòng mắng mỏ, cảm xúc của họ đã trở nên cực kỳ kích động.

Có người liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, cảm xúc trở nên kích động, rồi dùng sức xoa đôi mắt của mình.

Lục Tân nhìn thấy lúc người đó dụi mắt, có vẻ như đám sâu càng trở nên sinh động hơn nhiều.

Lúc nha lúc nhúc, giống như muốn lao ra khỏi hốc mắt, chui ra ngoài...

“Chỉ nói những lời này có ích gì, bình thường tôi hận nhất mà những người ức hiếp phụ nữ… Tôi sẽ đập chết anh ta.”

“Cạch.” Có vài người trong đó vội vàng bóp cò súng.

Không ngờ thật sự có người không kìm nén nổi, nghiến răng, vừa mắng vừa bước về phía Cao Nghiêm, đồng thời giơ súng lên.

Không khí lập tức trở nên hơi căng thẳng.

Bọn họ đều là những chiến sĩ cảnh sát vũ trang chuyên nghiệp, được huấn luyện đầy đủ, thuộc lòng những quy định, có tố chất cực tốt.

Nhưng vào lúc này, họ vì tức giận mà lại có suy nghĩ sẽ sử dụng tư hình với tội phạm đang hôn mê.

Không ngờ là đồng đội bên cạnh anh ta lại không có một ai đứng ra ngăn cản.

Đến cả đội trưởng Râu Xồm kia cũng cảm thấy chuyện này rất bình thường.

“Không được xúc động.”

Lục Tân khẽ nhíu mày, đành phải đi xuyên qua đám người.

Anh biết tính nghiêm trọng của vấn đề này cho nên động tác của anh rất nhanh chóng, bước đi của anh trông rất nhẹ nhàng nhưng cơ thể toát ra sự kỳ quái lạ thường, nhẹ nhàng đi lướt qua đám người, anh bước một bước đã đi xa được ba bốn mét, đứng che trước người Cao Nghiêm.

“Anh Lục, anh...”

Thật ra động tác của Lục Tân có vẻ hơi kỳ quái, nhưng dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phát hiện ra sự bất thường này.

Có điều thân phận thần bí của Lục Tân vẫn còn chút sức nặng trong mắt những người này.

Cho nên cái người đang nổi giận đùng đùng muốn nổ súng cho hả giận kia lập tức trở nên ngơ ngác, khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân.

Bàn tay anh ta run rẩy, nhưng may mắn là không nổ súng.

“Người gặp phải vấn đề không phải anh ta.”

Lục Tân nhìn thẳng vào mắt người cảnh sát vũ trang này, hoặc là nói nhìn đôi mắt đầy sâu và vẻ mặt méo mó vì phẫn nộ của anh ta, rồi khẽ giải thích: “Huống hồ dù anh ta có gặp phải vấn đề thì cũng không nên giết anh ta ở đây.”

Lúc anh nói ra những lời này, trong đầu đã lập tức nghĩ rất nhiều thứ.

Ban đầu, khi anh biết được chuyện của Cao Nghiêm qua lời kể của phó tổng giám đốc Tiêu thì trong lòng anh cũng có một vài cảm nhận như những người này.

Ai có thể chịu đựng được một người có tâm lý biến thái tra tấn người khác như vậy chứ?

Nhưng bây giờ, anh đã ý thức được vấn đề này có thể không giống như trong suy nghĩ của mình.

Vì thế càng đứng sát người Cao Nghiêm hơn, rồi thẳng lưng nhìn về phía trước.

Còn cô gái mặc áo ngủ mỏng manh kia đang yếu ớt ngồi dựa trên mặt đất.

Cơ thể run lên dưới cơn gió se lạnh, nước mắt trên mặt còn chưa khô, như một con nai con hoảng loạn. Nhưng Lục Tân không biết có phải anh bị ảo giác hay không, mà khi anh nhìn thấy vẻ bất an hoảng sợ của cô ta, lại loáng thoáng cảm thấy sự âm hiểm khiến lòng người rét lạnh.

Lúc này, cô gái kia đang cười.

Cô ta dùng ánh mắt nham hiểm kỳ quái nhìn đám người đang bị cô ta và đám sâu lúc nhúc đùa bỡn, vẻ đắc ý gần như muốn tràn ra khỏi mắt.

Dưới làn da cô ta bắt đầu xuất hiện từng đường gân xanh đang thong thả bò giống như một con rắn.

Nếu nhìn thoáng qua cô ta, dường như cơ thể hơi co lại vì sợ hãi hoặc vì lạnh, đây là một cảm giác mê hoặc tự nhiên, nhưng cũng vào lúc ấy, đám sâu lại bắt đầu di chuyển dưới làn da, không ngờ nó mang lại cho cô ta một sức mạnh mê hoặc khác thường.

Giống như cô ta đang mang tất chân hoa văn hình rắn, trông quái dị, đáng sợ, nhưng lại hấp dẫn trí mạng.

Vừa nhìn thấy cô ta là sẽ bị vết thương trên người cô ta ảnh hưởng, sinh ra một cảm giác đồng cảm, thương tiếc cho cô ta.

Nhưng cảm giác này lại giống như một con thú đang trưởng thành.

Nó không ngừng lớn mạnh, đồng thời nảy sinh thêm nhiều cảm xúc khác.

Điên cuồng, không màng tất cả.

“Vậy nên thật ra cô ta mới là nguồn lây nhiễm tinh thần?”

“Lúc trước Cao Nghiêm đột nhiên giống như phát điên muốn cướp đoạt cô ta, là bởi vì bị ô nhiễm?”

“Vậy logic ô nhiễm của cô ta là gì?”

Trong đầu Lục Tân ngẫm nghĩ đến dáng vẻ của cô ta mà anh vừa nhìn thấy, trong lòng dần xuất hiện đáp án.

Bản thân anh sẽ không nhanh chóng đưa ra đáp án khi vừa quan sát một sự kiện như vậy.

Nhưng vừa rồi, dù anh chỉ nhìn cô ta vài lần mà đã dám khẳng định cô ta không có vấn đề theo quán tính.

Bởi vì lúc ấy, trong lòng anh nảy sinh một suy nghĩ, cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, đáng thương như vậy nhất định sẽ không sai.

Nếu vậy, người sai chỉ có thể là người khác.

Cho nên đột nhiên anh cảm thấy mềm lòng, cũng phủ thêm quần áo giúp cô ta.

Nếu vậy, logic của ô nhiễm chính là: Đồng cảm?

Chỉ cần những ai theo quán tính nảy sinh cảm xúc thương hại và đồng cảm với cô ta đều sẽ bị cô ta ảnh hưởng?

Lục Tân khẽ nghiến răng.

Đầu óc anh lập tức trở nên cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa anh biết rõ bản thân anh không thích phương thức lan truyền ô nhiễm này, thậm chí còn rất ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận