Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 916: Là ai sai (2)

“Nói những chuyện này có ích gì đâu?”

Trên mặt cô giáo Tiểu Lộc giàn giụa nước mắt, bàn tay siết chặt lại, móng tay gần như đâm vào trong thị, giọng nói của cô ấy có vẻ áp lực và đè nén lạ thường: “Cháu mãi mãi sẽ không buông bỏ được sai lầm đó, người mật báo cho viện trưởng đã chết, tai họa đã xảy ra, chuyện đã biến thành thế này, sau cháu có thể nói mình vô tội chứ?”

“Sao cháu dám nói tất cả những chuyện này không liên quan gì đến cháu?”

“Có lẽ nếu không phải vì cháu thì họ sẽ không chết, ít nhất bọn họ vẫn còn sống…”

Ông bảo vệ nghe thấy những lời tự trách của cô, đột nhiên cảm thấy rất bất lực.

Có vẻ nhưng trong lòng ông ấy cũng đang cố gắng đè nén, do dự suy nghĩ có nên nói ra một vài chuyện không.

Nhưng mà, chính ông ấy còn chẳng dám chắc, chỉ có thể từ tốn khẽ nói: “Cháu còn nhớ rõ khung cảnh sau khi xảy ra thảm họa đó không?”

“Có thi thể của một vài người, biến mất một cách khó hiểu, trong đó…”

Ông ấy dừng một chút, mới khẽ nói: “Bao gồm cả đứa trẻ mật báo kia…”

Cô giáo Tiểu Lộc rũ đầu, không nghe lọt tai những lời ông ấy nói.

Có lẽ với cô ấy mà nói, dù nói vậy thì cũng chẳng giúp ích được gì, dù sao, người đã chết, chính là đã chết…

Nhận ra cô ấy không thể nào chấp nhận những chuyện này, ông bảo vệ khẽ thở dài.

Qua một lúc lâu, ông ấy chủ động nói sang chuyện khác, nói: “Nếu vậy, trước lúc rời đi, cậu ấy đã nói gì?”

Ngoài cửa sổ, tia sáng le lói cuối cùng chiếu rọi trên khuôn mặt cô giáo Tiểu Lộc.

Khóe môi cô ấy từ từ mỉm một nụ cười đau khổ, khẽ nói: “Em ấy nói em ấy sẽ tự chữa khỏi cho mình.”

Biểu cảm trên mặt ông bảo vệ cũng xuất hiện chút thay đổi.

Một lúc sau, ông ấy mới khẽ lắc đầu, nói: “Nhưng ai biết, cái gì mới có thể giúp chữa khỏi cậu ấy đâu?”

“Cháu không biết……”

Qua một lúc lâu, cô giáo Tiểu Lộc nói với vẻ rất tự ti: “Nhưng cháu biết, lúc trước cậu ấy đã dốc hết sức để đưa mọi người ra khỏi cái địa ngục kia, cậu ấy là một đứa trẻ có khả năng làm được, đi chống lại những người lớn đó…”

“Bây giờ cháu hận nhất, chính là bản thân mình đã sợ hãi…”

“Một nửa trong cháu, khi nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm đó là đã cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cậu ấy…”

“Còn một nửa còn lại, thì lại nghĩ nếu lúc ấy có cố hết sức thì cũng không có cách nào cứu được cậu ấy ra…”

“Đúng là vô cùng đáng thương…”

Lục Tân chạy xe trong màn đêm từ từ buông xuống, ánh đèn đường dần sáng lên, anh cảm nhận được cả thế giới xung quanh dần trở nên méo mó.

Anh vừa chạy về phía trước, vừa cảm nhận được dường như có thứ gì đó bất thường đang bao phủ lấy anh.

Đèn đường và đèn xe trước mặt đã dần đan vào nhau tạo thành những đường sáng ký quái.

Giống như đột nhiên kéo dài, rồi đột nhiên thu ngắn lại, méo mó và kỳ quá, lúc thì chụm vào nhau, lúc thì lại tách ra xa.

Trong góc tối âm u bên cạnh, dường như có thứ thần bí nào đó đang lén nhìn trộm anh.

Khi anh không quan tâm đến chúng nó, lá gan của chúng nó đã càng lúc càng to, thậm chí còn dám đi ra khỏi góc tối, cả đám cùng nhìn anh mỉm cười đầy lạnh lẽo, còn như cố ý khiêu khích anh, nhưng lúc anh nhìn qua, thì lại như chưa hề có cái gì.

Rõ ràng anh đang chạy trên đường, nhưng lại cảm giác thành phố này đang dần cách xa anh.

Con đường, đèn xe, kiến trúc xung quanh và con người, tựa như đang dần rời xa, dần sinh một bức tường ngăn cách với anh.

Trăng máu trên đầu càng lúc càng lớn hơn, hạ thấp xuống trước mặt anh.

Tựa như anh chỉ cần dẫm chân ga là có thể vọt lên mặt trăng.

Tiếng khóc thút thít của cô giáo Tiểu Lộc, tiếng chất vấn của anh, và những gương mặt tươi cười của đám trẻ trong trại trẻ mồ côi, và cô bé mỉm cười đưa bánh mì ngày nhỏ, tiếng ve mùa hè, tiếng dao phẫu thuật cắt lên da, tiếng tích tích tích của máy móng, khuôn mặt đã qua đời của cậu bé, tòa nhà và những vật dụng gia đình không ngừng rung lắc, sau đó là tiếng xương sống bị đánh gãy kêu răng rắc…

Trong đầu Lục Tân dường như bị nhét đầu thứ đồ vật nào đó, đầy căng, không chừa một khoảng trống cho anh thở dốc.

Bốn phương tám hướng, có vô số ánh sáng làm cho anh tâm phiền ý loạn.

Trái tim đang đập lên thình thịch, càng đập càng nhanh, mạnh máu tựa như bị áp lực vô hình nào đó làm nứt vỡ, lao ra khỏi cơ thể.

“Bíp bíp…”

Bỗng nhiên trong lúc đó, tiếng còi vang dội lập tức làm Lục Tân bừng tỉnh.

Tất cả những ảo giác đều cùng biến mất.

Lục Tân anh đã đứng giữa ngã tư đường từ lúc nào không hay.

Xung quanh đều là những chiếc xe đang chen lấn nhau, khắp quanh anh đều bị lấp kín, có vô số ánh đèn sáng ngời rọi lên mặt anh, tài xế đang phẫn nộ nhấn còi inh ỏi, còn có người thò đầu ra khỏi cửa xe, tức giận mắng anh: “Cậu bị ngu à?”

“Đứng ra giữa đường tự tử à? Có mỗi chiếc xe máy mà cậu cho rằng mình trâu bò lắm à?”

Lục Tân tốn một lúc lâu mới lấy lại được sự tỉnh táo.

Anh hơi vươn tay định chạm vào túi màu đen treo trên tay lái, nhưng khi vươn ra được nửa chừng thì lại đột nhiên thay đổi ý định.

Anh chỉ nhẹ giơ tay lên tạo thành hình cây súng, rồi làm động tác bắn lên đầu cái người đang thò ra khỏi cửa sổ xe.

Đối phương lập tức nổi giận, rướn hơn nửa người ra, cầm cây súng tự động trong tay vào tư thế, bắn bằng bằng bằng về phía Lục Tân.

Lục Tân đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, dẫm mạnh chân ga nhanh chóng lái ra khỏi giao lộ.

“Nên mở hội nghị gia đình một lần nhỉ?”

Vào lúc cơn gió lạnh đầu xuân thổi lên mặt anh lần thứ hai, anh khẽ thở phào lẩm bẩm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận