Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 320: Nhớ về (1)

Nếu chỉ còn một ngày nữa là phải xuất phát đi thành chính, Lục Tân bèn chuẩn bị mọi thứ cho tốt.

Những đồ vật anh cần thu dọn cũng không nhiều.

Anh chỉ có hai bộ đồ mang theo để thay, đều được giặt giũ rất sạch sẽ, nhưng đã được dùng thời gian rất dài.

Tiếp theo là sắp xếp đồ vệ sinh cá nhân của mình, một bàn chải đánh răng, một lọ kem đánh răng đã dùng một nửa, một cục xà phòng, một chiếc khăn mặt. Chiếc túi của anh chỉ hơi phồng lên một chút mà thôi, đơn giản sắp xếp một chút là có thể xách đi bất cứ lúc nào.

Còn bộ đồ tác chiến đấu, ủng chiến đấu, vân vân mà Sở làm sạch ô nhiễm đặc biệt Thanh Cảng phát cho anh thì đã có một chiếc vali dẹt chuyên dụng để đựng rồi.

Xe máy của anh không cần phải lái đến đố nên anh đã mang đến Sở Cảnh vệ để tìm người trông giúp.

Làm xong những chuyện này rồi thì chuyện còn lại cũng khá đơn giản, một là xin nghỉ phép ở công ty.

Anh đã hỏi Hàn Băng từ trước, cô ấy nói rằng hội nghị lần này diễn ra trong thời gian ba ngày, nhưng để mọi chuyện thỏa đáng thì nên chuẩn bị thời gian bảy ngày.

Lục Tân hiểu rõ từ thỏa đáng mà cô ấy nói có ý nghĩa gì. Rất có thể việc giai đoạn thứ hai của mình cũng sẽ đồng thời được giải quyết.

Vì thế anh tìm đến chủ nhiệm Lưu để báo cáo với anh ta một tiếng.

… Phản ứng bất ngờ và vui mừng của chủ nhiệm Lưu là điều Lục Tân thực sự không ngờ tới.

… Anh ta không chỉ phê cho mình nghỉ phép mà thậm chí là nghỉ phép có lương.

…Con người chủ nhiệm thật là tốt.

Chuyện thứ hai, chính là đi thăm cô nhi viện Mặt trăng máu.

Từ khi ra khỏi thành về lần trước anh vẫn chưa gặp được cô giáo Tiểu Lộc.

Lần này phải đi đến thành chính khoảng một tuần lễ nên tất nhiên anh muốn nói với cô giáo Tiểu Lộc một câu, để phòng có việc gấp mà không tìm thấy anh.

Anh lái chiếc xe máy của mình đi đến cô nhi viện ở gần Sở Cảnh vệ, sau đó đi vào bên trong.

Ở góc rẽ tại tầng ba, anh gặp bác bảo vệ đang ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ đọc báo.

Ông ấy ló đầu ra từ đằng sau tờ báo, liếc mắt nhìn Lục Tân một cái rồi khẽ gật đầu, sau đó ông tiếp tục đọc báo như không hề nhìn thấy anh. Chỉ là người ông hơi

nghiêng nghiêng về phía bên trong nên Lục Tân nhìn thấy đằng sau lưng ông đang đặt một bồn hoa nho nhỏ.

Bên trong có một đóa hoa nhỏ đang đáng thương mà nở rộ.

“Hả?”

Tiếp đó Lục Tân đi lên lầu, hai đứa trẻ đang chơi bi ở chiếu nghỉ cầu thang ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy anh khuôn mặt nhỏ nanh của bọn chúng lập tức hiện lên nụ cười xấu xa. Không đợi Lục Tân kịp nói chuyện thì bọn chúng đã chạy “vù” lên lầu.

Vừa chạy bọn chúng vừa hô to: “Bạn trai đến rồi! Bạn trai đến rồi!”

“Ôi, đúng là…”

Mặt của Lục Tân lập tức đỏ bừng, anh nhìn thấy một viên bi của bọn chúng lăn đến bên chân nên nhặt lên, nhét vào trong túi quần.

Không định trả cho bọn chúng.

Trước những khuôn mặt nhỏ nanh đang nhìn chằm chằm như tham quan, Lục Tân đi vào văn phòng của cô giáo Tiểu Lộc.

Đây là lần đầu tiên anh đi đến đây, tuy nhiên, ánh mắt của những đứa trẻ kia đã chỉ đường cho anh.

Cô giáo Tiểu Lộc đang cầm một hộp cơm để ăn, khi nhìn thấy Lục Tân đi vào thì nhanh chóng đặt hộp cơm xuống. Lục Tân lén nhìn hộp cơm, bên tỏng là đậu hũ hầm bí đao trộn thêm một ít cơm, giống với phần cơm đang ăn dở của bọn trẻ ở bên ngoài.

Chỉ là trong chén cơm của mấy đứa trẻ kia còn có thể nhìn thấy một ít thịt băm, nhưng trong hộp cơm của cô giáo tiểu Lộc cũng chỉ có bí đao và đậu hũ.
“Sao hôm nay lại đến đây?” “Em không cần đi làm à?”

Cô giáo Tiểu Lộc cười di chuyển xe lăn, sau đó tiện tay cầm cuốn sách đậy lên hộp cơm.

“Ngày mai em phải đi công tác nên xin nghỉ chiều hôm nay.”

Lục Tân cười giải thích một câu, nhìn xung quanh đánh giá văn phòng nhỏ này.

“Lại phải đi công tác sao?”

Cô giáo Tiểu Lộc hơi ngạc nhiên: “Đi đâu thế?”

“Thực ra cũng không hẳn là đi công tác, chỉ là đi đến thành chính một chuyến, chắc là khoảng một tuần.”

Lục Tân cười giải thích: “Thành chính rất an toàn.”

“Thành chính. . .”

Anh vốn cho rằng cô giáo Tiểu Lộc sẽ yên tâm, nhưng không ngờ tới, sau khi cô ấy nghe Lục Tân nói thì không biết nghĩ đến điều gì mà trên mặt không có vẻ vui mừng cũng không hỏi Lục Tân tại sao bỗng dưng lại có cơ hội đi vào thành chính.

Cô chỉ im lặng không nói năng gì.

“Thành chính có rất nhiều đồ đạc, chị muốn nhờ em mang hộ đồ gì không?”

Lục Tân đành phải phá vỡ sự yên lặng, cười hỏi.

Cô giáo Tiểu Lộc khe khẽ lắc đầu, nói: “Không có… em về sớm là tốt rồi.”

Lục Tân gật đầu, sau đó thì không biết nên nói thêm gì nữa.

Bình thường ở trước mặt cô giáo Tiểu Lộc anh rất ít nói, cũng chỉ có cô ấy nói chuyện nhiều hơn.

Nhưng lần này, dường như cô giáo Tiểu Lộc đang có tâm sự, rất ít nói chuyện nên bầu không khí mới khá yên lặng như thế.

“Theo em đi ra ngoài một chuyến, em có chuyện muốn bàn bạc với chị.”

Lục Tân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói với Cô giáo Tiểu Lộc một câu như vậy.

Cô giáo Tiểu Lộc chợt ngẩng đầu nhìn Lục Tân, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, gật đầu nói: “Được rồi.”

Vì thế Lục Tân nghĩ ngợi một lát, sau đó đẩy Cô giáo Tiểu Lộc đi ra hành lang.

Nhìn những bậc thang dài nối tiếp nhau, anh suy nghĩ một lúc rồi cúi người bế cô giáo Tiểu Lộc lên. Phía sau lưng lập tức vang lên tiếng reo hò “Ôm một cái”, “Ôm một cái”. Lục Tân đỏ mặt nhưng vẫn ôm rất vững vàng, còn cô giáo Tiểu Lộc thì hơi đỏ mặt, liếc mắt qua bả vai của Lục Tân nhìn về phía sau.

là đỏ mặt, tại Lục Tân nơi bả vai hướng về sau trừng mắt liếc.

“Vèo…”

Âm thanh ồn ào lập tức tản ra, giảm đi rất nhiều.

“Bác Trương, nếu như cháu trở về muộn thì nhờ bác cho bọn nhỏ tự học, chép “nhật ký người điên” ba lần. Sau khi trở về cháu sẽ kiểm tra.”

Lúc đi ngang qua lầu ba, cô giáo Tiểu Lộc nói với bác bảo vệ một câu.

“Ha ha, được. Không cần phải vội vã quay về đâu.”

Bác bảo vệ cười ha ha nhận lời, gấp tờ báo lại, sau đó lên đầu giúp cô ấy mang xe lăn xuống.

Lục Tân đi xuống lầu trước, cẩn thận đặt cô giáo Tiểu Lộc lên ghế ngồi đằng sau xe máy của mình. Lúc này, bác bảo vệ cũng mang xe lăn của cô giáo Tiểu Lộc xuống dưới. Lục Tân cẩn thận xếp xe lăn lại, sau đó cột lên một bên của chiếc xe máy.

Lúc đầu ở chỗ đó là một cái hộp kim loại, giống như là chó máy các loại.

Bây giờ tạm thời chưa dùng đến nên tạm thời tháo ra, để bác bảo vệ giữ giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận