Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 627: Viện Nghiên cứu Nguyệt Thực (1)

Con quái vật kia có cơ thể rất dài, giống như một cây trúc.

Không có cơ thể thực sự nhưng đầu lại hiện ra dáng vẻ của một con bọ ngựa.

Cơ thể to lớn như thùng nước, lặng lẽ không một tiếng động đi lại trên khắp bãi cỏ. Không khí xung quanh thỉnh thoảng sẽ hơi vặn vẹo, tựa như có một sinh vật thủy sinh quái dị đang chậm rãi bơi lội trong nước, gợi lên từng gợn sóng.

Hình như nó đang đi tuần.

Lục Tân đã từng xử lý không ít sự kiện ô nhiễm.

Nhưng anh cũng rất hiếm khi nhìn thấy quái vật tinh thần rõ ràng, chân thực và ổn định như thế.

Dựa vào kinh nghiệm của anh, thậm chí anh có thể đại khái đoán được lượng cấp tinh thần của con quái vật này.

. . . Ít nhất cũng có một vạn!

Một con quái vật có lượng cấp tinh thần đã đạt đến một vạn thì cho dù đi đến dâu cũng sẽ tạo thành hỗn loạn rất lớn.

Nhưng ở thành chính số hai nó chỉ có thể làm bảo vệ sao?

Chiếc xe lái thẳng vào thành chính số hai, sau đó trên đường đi đến, ven đường có thể thấy những quán cà phê trang nhã và siêu thị sạch sẽ, gần như ở mỗi con phố đều có đài phun nước đẹp đẽ và một số bức tượng màu trắng hoặc là mặc đồ hoặc là không mặc đồ.

Gọn gàng, trật tự rành mạch. Đây là cảm giác trực quan nhất mà thành chính số hai mang đến cho Lục Tân.

Thậm chí những cảnh tượng mới lạ này làm Lục Tân không thể thu lại tầm mắt.

Mãi cho đến khi chiếc xe đi đến một hàng rào sắt trước cổng chính rồi dừng lại, mấy người bọn họ mới xuống xe.

Thoạt nhìn chỗ này không khác gì so với những nơi khác, tường sạch sẽ, kiến trúc xinh đẹp.

Một con đường trải đá xanh thẳng tắp dẫn vào bên trong, bên cạnh là một bãi cỏ non mướt.

Cảnh vệ canh gác bên cửa lớn đi tới, Hạ Trùng đưa ra một tấm kính trong suốt hình tấm thẻ, cảnh vệ kiểm tra một lát thì mở cửa ra.

Trần Tinh nhìn thấy bọn họ thật sự đi tới trước cửa Viện Nghiên cứu trong truyền thuyết thì vẻ mặt không khỏi mất tự nhiên.

“Cứ như vậy là đến rồi sao?”

Nghe giọng nói của cô dù ít dù nhiều cũng có sự ngạc nhiên.

Hạ Trùng nhìn cô một cái, nói: "Từ trước đến nay đi vào Viện Nghiên cứu vốn không phải là một việc khó, cho dù là người trong lòng có quỷ. Chỉ là, sau khi những người trong lòng có quỷ kia tiến vào Viện Nghiên cứu thì phải suy nghĩ xem làm thế nào để ra khỏi Viện Nghiên cứu hoặc là chôn xác ở nơi nào.”

Trần Tinh hơi ngẩn ra, nhìn sang Lục Tân.

Thấy vẻ mặt của Lục Tân vẫn bình tĩnh, thì thở sâu một hơi, vẻ mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ung dung bình thản không vội vàng, đầy tự tin.

Trong Viện Nghiên cứu rất rộng rãi, cũng có một loại không khí rất riêng.

Xung quanh có mấy người ôm sách vở đi qua đi lại, có người ngồi dưới lầu nghịch mấy cái bình thủy tinh, cũng có người ngồi ở cách đó không xa ăn bánh kếp trứng gà, còn có mấy người béo lùn mập mạp đang vui vẻ chạy nhảy trên bãi cỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng hò hét vang lên “Bóng tốt!”

“Lệch chín mươi độ như vậy cũng được xem là bóng tốt à?”

Lục Tân không nhịn được thì thầm một tiếng.

Vừa lúc có người đá bóng một cái, quả lập tức bị lệch hơn chín mươi độ, bay về phía Lục Tân.

Lục Tân không suy nghĩ nhiều, một chân đá ra ngoài.

Quả bóng dưới chân anh bay một hình vòng cung xinh đẹp, lướt qua góc phía trên bên phải của cầu môn rồi bay vào trong lưới.

“Tôi chỉ mượn một chút năng lực của em gái là có thể đá tốt như vậy à?”

Bản thân Lục Tân cũng hơi bất ngờ, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt.

Hạ Trùng mặt không thay đổi nhắc nhở: "Những người đá bóng này đều là những người ưu tú của Viện Nghiên cứu, nói không chừng một ngày nào đó, bọn họ sẽ được phái đến bên trong Đặc Thanh bộ của các anh, trở thành cấp trên của anh hoặc là bác sĩ chuyên môn. Đắc tội bất kỳ ai trong số họ thì anh đều phải cẩn thận một ngày nào đó bị thương sẽ gặp họ đang cầm dao phẫu thuật, mặt hằm hằm giận dữ nhìn chòng chọc vào vết thương của anh. Mà lúc nãy, anh….”

Dừng một chút, cô mới nói: "Một cú sút đã đắc tội với bảy tám người!"

Lục Tân lập tức hơi hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bãi cỏ, bảy, tám khuôn mặt âm trầm nhìn anh.

"Đơn binh. . ."

Trần Tinh đi lên phía trước chạm vào bả vai của Lục Tân.

Lục Tân nói: "Có thể đừng gọi tôi bằng tên này được không?"

Trần Tinh phản ứng lại, hơi hơi lên giọng: "Đi thôi, Bích Hổ."

Lục Tân lập tức yên tâm, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.

Sau lưng, vài người nghiên cứu viên vẻ mặt không vui lặng lẽ gật đầu, nhớ kỹ cái tên này.

Bọn họ đi xuyên qua bãi cỏ, tới trước tòa cao ốc phía xa xa mà trước đó ở trên máy bay trực thăng đã nhìn thấy.

Sau đó Hạ Trùng làm đăng ký, dẫn bọn họ quét thẻ đi vào.

Lúc này, Trần Tinh cũng đã trở nên vô cùng bình tĩnh, giống như không quan tâm Lục Tân rốt cuộc muốn nói cái gì. Cô thỉnh thoảng đi lại trong tòa cao ốc, giống như đang thưởng thức sau đó hỏi: “Năm đó vị nghiên cứu viên thiên tài kia là nhảy từ trên tòa nhà này xuống dưới phải không?”

Hạ Trùng khẽ gật đầu, nói: "Tôi nghe người tôi nói, từ đó về sau, cửa thông lên sân thượng đã bị khóa lại.”

Bọn họ đi vào thang máy, lên thẳng tầng 31. Sau đó Hạ Trùng dẫn họ đi vào một phòng họp rộng rãi.

“Tôi đi hỏi thăm trước một lát, hai người ngồi tạm ở trong này.”

Hạ Trùng nói với Trần Tinh và Lục Tân một tiếng, sau đó kéo cửa ra đi ra ngoài.

"Vết thương đau lắm à?"

Lục Tân thấy lúc Trần Tinh ngồi xuống khẽ nhấn xuống bụng dưới một lát, khẽ nhíu mày, vội vàng ân cần hỏi một câu.

Trần Tinh nhìn anh một cái, nói: "Không có việc gì, tôi có thể là cho bản thân mình không cảm thấy đau đớn.”

"Không cảm thấy đau đớn cũng không có nghĩa là vết thương không tồn tại. . ."

Lục Tân vẫn hơi lo lắng, nhìn xung quanh một lượt rồi đứng dậy đến máy đun nước để rót một chén nước cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận