Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 414: Ông ấy là người tốt à? (1)

Sáng sớm hôm sau, Lục Tân chỉnh đốn bản thân xuôi, sau đó mới đi ra ngoài.

Anh không có đến công ty, dù sao trước đó cũng xin nghỉ rồi, hơn nữa, lần này đây vẫn chưa dùng ngày phép mà là được nghỉ phép.

Cộng thêm lòng anh muốn chứng thực một số chuyện, cho nên anh đi thẳng đến cô nhi viện Trăng Máu ở bên cạnh sở cảnh vệ.

Phần văn kiện số 003 khiến lòng anh xuất hiện rất nhiều thứ nghi hoặc.

Ví dụ như lão viện trưởng, ví dụ như cái người tên là Trần Huân kia, ví dụ như sự sống chết của bọn họ và lần gặp gỡ lúc trước...

Và chắc chắn là cô giáo Tiểu Lộc biết những chuyện này.

Chậm rãi đi lên cầu thang, anh nghe thấy bên trên truyền đến tiếng đọc sách.

"Trông mong, trông mong, gió đông tới, mùa xuân bước chân tới gần..."

Thật sự những tiếng đọc sách kia cũng không thể xem như lanh lảnh, bởi vì có thể nghe thấy rõ ràng một loại trường âm chỉ thuộc về những đứa bé, hơn nữa lại hơi ậm ờ, thậm chí có thể thận ra được và tiếng đọc ỉu xìu, không cần nhìn cũng biết chắc chắn trong đám trẻ đọc sách này có vài đứa trẻ đang buồn ngủ, đang chịu đựng chờ đợi bài học này nhanh trôi qua để có thể đi ra ngoài chơi bóng thuỷ tinh.

Lục Tân hiểu rất rõ chuyện này, bởi vì anh của năm đó trong trí nhớ của mình cũng giống như thế này.

Mùa xuân thì có liên quan gì đến mình chứ, trong thức ăn buổi trưa có thịt hay không mới là một chuyện lớn...

Nếu bọn họ vẫn còn đang họ, vậy Lục Tân chỉ có thể đứng chờ ở hành lang ngay bên cạnh bác bảo vệ, anh đút tay vào túi yên lặng chờ đợi.

"Lần này, quay về nhanh thế..."

Bác bảo vệ cẩn thận nhặt xuống một mảnh lá khô trong bồn hoa, sau đó mở tờ báo ra ung dung đọc mặc dù đang bận.

"Công tác xong sớm ấy mà."

Lục Tân nhìn vài bông hoa nhỏ lẻ loi trên bồn hoa kia một chút, thuận miệng đáp trả.

Đột nhiên, trong lòng nghĩ đến một việc trước tiên, bác bảo vệ này đến cô nhi viện từ lúc nào nhỉ?

Lúc không để ý kĩ sẽ không phát hiện, cẩn thận ngẫm lại liền phát hiện được có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Lục Tân có những ký ức rõ ràng về việc đọc sách ở cô nhi viện lúc còn nhỏ, ký ức về việc nhận được sự giáo dục của viện trưởng, ký ức cùng với cô Tiểu Lộc đánh nhau với người ta, nhưng ký ức thế này lại có hơi hỗn loạn, giống như một cuốn phim bị cắt bỏ rất nhiều hình ảnh.

Ví dụ như nói anh không có cách nào xếp ra một con đường hoàn chỉnh về tất cả những chuyện mà mình ghi nhớ ở trong trí nhớ của mình.

Sau này khi anh rời khỏi cô nhi viện, đoạn ký ức kia cũng càng hỗn loạn hơn.

Thậm chí, anh còn không nhớ được mình đã rời khỏi cô nhi viện thế nào, chỉ là vài ký ức không trọn vẹn nói cho anh biết, dường như anh có ký ức bản thân đi trên một con đường mờ mịt, sau đó người nhà hiện nay của anh xuất hiện, bắt đầu sống cùng với mình.

Sau khi người nhà xuất hiện, ký ức của anh bắt đầu trở nên hoàn chỉnh.

Anh nhớ rõ mình từng vào học trường cấp ba miễn phí ở thành phố vệ tinh 2, nhớ rõ những công việc mà mình từng làm.

Nhưng nếu đếm ngược về phía trước, ký ức của anh gần như trống rỗng gần một năm.

Anh nhớ được rất ít những ký ức trong khoảng thời gian một năm đó, dù cho anh có cố gắng nhớ lại thì cũng chỉ nhớ được vài đoạn ngắn lẻ tẻ.

Điều kì quái nhất chính là trước khi anh xem phần văn kiện tên "003" kia, thậm chí anh còn chẳng muốn chủ động nhớ lại.

Ngay cả bây giờ, anh cũng đang ép buộc bản thân nhớ lại.

Đối với cô nhi viện bây giờ, Lục Tân cũng chỉ nhớ rằng sau khi anh sống với người nhà rất lâu, có một ngày anh quay về cô nhi viện, phát hiện rằng nơi này cũng đã bị huỷ diệc, chỉ còn lại một người quen duy nhất, đó chính là cô Tiểu Lộc lớn lên cùng với mình.

Khi đó, tuổi tác của cô ấy cũng không lớn, nhưng cũng đã bắt đầu cố gắng nuôi dưỡng vài đứa trẻ mồ côi trong thành phố.

Khi đó, bác bảo vệ này cũng đã làm ở đây.

Theo lời cô giáo Tiểu Lộc nói, cô nhi viện được người có lòng tốt giúp đỡ, cho nên mới được thành lập một lần nữa.

Cũng bởi vì người có lòng tốt này cho nên cô giáo Tiểu Lộc với mấy đứa trẻ mồ côi lúc đó mới có thể sống sót qua quãng thời gian khó khăn nhất kia.

Nhưng cũng không thể nào cứ luôn trông chờ vào người có lòng tốt giúp đỡ mãi được.

Lục Tân nhớ rõ, sau khi cô nhi viện bắt đầu không còn ai giúp đỡ nữa, cuộc sống liền trở nên vô cùng kém.

Nhưng cũng may, khi đó anh đã bắt đầu làm việc, ít nhiều gì cũng có thể kiếm được một chút tiền để trợ giúp cho cuộc sống ở cô nhi viện.

Cũng vì những kí ức này bắt đầu trở nên rõ ràng, nên Lục Tân mới bắt đầu nghĩ đến một vấn đề.

Trong thời gian đó, cô nhi viện còn chẳng có gì để ăn, vậy thì tiền đâu mà phát lương cho bác bảo vệ này?

Anh nghiêng đầu đánh giá bác bảo vệ, suy nghĩ xem có nên hỏi về vấn đề này hay không...

Điều duy nhất anh không chắc chắn chính là nếu như anh hỏi, bác bảo vệ lại bảo anh bù lương thì phải làm sao bây giờ?

"Cậu tránh sang một bên nào..."

Ngay lúc Lục Tân đang nghĩ đến chuyện này, bác bảo vệ ngẩng đầu nhìn anh một cái.

"A?"

Lục Tân có hơi bất ngờ: "Sao thế?"

Bác bảo vệ từ phía sau tờ báo ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Cậu cứng đứng bên cửa sổ như vậy, bóng cậu đã che mất hoa của tôi rồi."

"A..."

Lục Tân đỏ mặt, di chuyển sang bên cạnh một chút, để cho ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên bồn hoa nhỏ của ông ta.

Anh nói thầm trong lòng: "Chỉ vài bông hoa như thế mà cũng có khát vọng ánh mặt trời à..."

Lúc anh đang suy nghĩ, bác bảo vệ lại đứng dậy, cầm lấy một cái dùi sắt gõ lên một miếng sắt treo bên cạnh.

"Keng keng keng..."

Đây chính là tiếng chuông tan học.

Trên phòng học yên tĩnh một lúc, sau đó lập tức vang lên một tràng tiếng hỗn loạn.

"Cháu đi lên trước nhé."

Lục Tân chỉ chỉ lên bên trên, bác bảo vệ không nhịn được mà phất phất tay: "Cậu đi đi."

Lúc theo cầu thang leo lên lầu bốn, có một đám nhóc đang chạy tán loạn ở phía đối diện đụng phải Lục Tân, một đứa trẻ có chiếc mũi đỏ bừng trong đó đã từng gặp Lục Tân một lần, bèn chống nạnh nói: "Chú Lục, lần trước, có phải chú đã nhặt quả cầu pha lê của bọn cháu đi rồi không?"

Lục Tân lắc đầu: "Không có, chú nhặt quả cầu pha lê của cháu làm gì?"

"A."

Ranh con đáp lại một tiếng: "Khi nào thì chú cưới cô Tiểu Lộc?"

"Cái gì?"

Lục Tân bối rối, tư duy của mấy đứa trẻ bây giờ phát triển nhanh như vậy à?

"Nghe nói kết hôn sẽ có phát kẹo."

Ranh con hùng hồn nói: "Chú không cưới cô Tiểu Lộc thì sao bọn cháu ăn kẹo được?"

"A, chuyện này..."

Lục Tân phản ứng lại, bày ra vẻ mặt tươi cười sờ lên đầu nhóc con, bảo: "Lần sau chú mua cho cháu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận