Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 790: Cảm giác hạnh phúc (1)

“Để Oa Oa giải phóng sức mạnh tinh thần…”

Nghe thấy Trần Tinh nói vậy, trong lòng Lục Tân nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác này rất khó tả, ngay khi nghe Trần Tinh nói biện pháp duy nhất cứu Oa Oa chính là để cô bé giảm bớt áp lực cho bản thân bằng việc giải phóng sức mạnh tinh thần ra ngoài. Nhưng nếu làm vậy sẽ gây ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Thật ra, những chữ cống hiến và hy sinh cho công việc luôn nằm trong từ điển của anh.

Thậm chí anh cũng hiểu, đã cho Oa Oa làm việc này thì tất nhiên phải chấp nhận gánh chịu hậu quả.

Có điều, hiểu thì hiểu, nhưng bắt anh trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, thì cảm giác đau thương và trống rỗng sẽ bao trùm lấy anh.

Đúng ngay lúc này, Trần Tinh đã nói ra quyết định của thành Thanh Cảng.

Giải phóng.

Cho dù biết rõ hành động này sẽ gây ra áp lực cực lớn với bên ngoài, thì cũng phải giải phóng hết những sức mạnh tinh thần này.

Bởi vì thành Thanh Cảng đã chuẩn bị sẵn sàng, họ lựa chọn gánh vác phần áp lực này để giảm bớt gánh nặng cho anh và Oa Oa.

Trong lòng anh bỗng xuất hiện một dòng nước ấm kỳ lạ.

Cảm giác trống rỗng và chết lặng trong lòng Lục Tân đang dần biến mất, anh cảm nhận được một cảm giác rất lạ.

Có lẽ, đây là hạnh phúc?

Chợt, trên khuôn mặt của anh nở một nụ cười.

Bởi vì bây giờ anh không nhìn thấy Trần Tinh, cho nên nụ cười này anh đã mỉm cười với người ẩn nấp luôn treo nụ cười dối trá trên mặt.

Tính cách của người ẩn nấp này rất nhút nhát sợ sệt, nhưng khi thấy nụ cười của Lục Tân, ánh mắt dần trở nên ngạc nhiên.

Giống như là được ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt, nụ cười giả tạo trên mặt anh ta dần thay đổi theo biểu cảm của Lục Tân.

Dần dần, khuôn mặt anh ta cũng nở một nụ cười chân thật xuất phát từ sâu trong nội tâm.

Giống như ảo ảnh trong gương, trong lòng hai người dần trở nên sáng bừng, mặt đối mặt, nhìn nhau nở nụ cười ấm áp vui vẻ.

Có sao nói vậy, bầu không khí ở đây lúc này hơi kỳ lạ.

“Nói với cô ta, tôi đã biết.”

Lục Tân đứng thẳng lưng, nói với người ẩn nấp.

Người ẩn nấp gật đầu thật mạnh, vui mừng hớn hở quay về như cơn lốc.

“Phù !”

Lục Tân thở phào một hơi thật dài , giống như muốn xả hết tất cả buồn bực trong lòng mình ra.

Sau đó anh thả lỏng bàn tay đang ôm Oa Oa, đôi tay đỡ bả vai của cô bé, nói:

“Bây giờ anh đã biết làm thế nào mới có thể cứu được em, em cần phải giải phóng hết tất cả những sức mạnh tinh thần này ra ngoài, có hiểu không?”

“Mệnh lệnh là tất cả sức mạnh tinh thần này đều phải chảy ra ngoài, đừng giữ lại trong người, có hiểu chưa?”

Oa Oa yếu ớt mở mắt ra rồi chậm chạp chớp một cái, trông cô bé hơi lờ đờ.

“Em đúng là một học sinh dốt mà…”

Lục Tân khẽ thở dài.

Thật ra trong lòng anh cũng hiểu, nếu Oa Oa có thể dễ dàng hiểu hết những điều này thì thành Thanh Cảng đã không cần đau đầu như vậy rồi.

Nhưng không sao, bản thân anh còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, chẳng phải anh cũng đang “làm bạn” với Oa Oa sao?

Dẫn dắt cô bé, dạy dỗ cô bé, giúp cô bé đạt đến trạng thái tốt hơn, đây chính là nội dung của nhiệm vụ này.

“Em cần phải học cách khống chế sức mạnh tinh thần này.”

Anh hít sâu một hơi, bắt đầu dùng khiến thức chuyên nghiệp mà mình đã biết dạy cho Oa Oa từng chút:

“Sức mạnh tinh thần là sự tồn tại chân thật.”

“Em có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, cảm nhận được sự tồn tại của thế giới này, chính là nhờ có tác dụng của sức mạnh tinh thần.”

“Đây là một khái niệm cơ bản nhất, cũng là nội dung cơ sở mà khi chúng ta gia nhập sẽ được huấn luyện.”

“Em có thể cảm nhận được những sức mạnh tinh thần này đúng không?”

“Chúng nó rất thích em, cho nên chúng nó sẽ bất chấp khống chế mà đến cạnh em, làm theo ý nguyện của em, nghe theo mệnh lệnh của em, hận những người mà em hận, bởi vì chúng quá thích em, nên sẽ quấn quanh em, đi theo em không rời.”

“Cho nên áp lực của em sẽ càng lúc càng tăng lên.”

“Bây giờ, điều em cần làm đó là từ chối.”

“Em phải cho chúng hiểu rõ, bây giờ em rất mệt, cho nên chúng nó phải tránh xa em…”

“Cố hết sức tránh càng xa càng tốt, ép chúng nó ra chỗ khác chơi...”

Thật ra Lục Tân cũng không nghiên cứu sâu về bản chất của sức mạnh tinh thần, anh chỉ giảng lại những kiến thức trong khóa huấn luyện cho Oa Oa nghe, hơn nữa, suy xét đến tính cách Oa Oa, anh còn dùng giọng điệu giống như kể chuyện cổ tích cho trẻ con để giảng giải cho Oa Oa.

Trước kia anh chỉ từng kể cho em gái nghe bằng giọng điệu này thôi.

Ví dụ những truyện cổ tích như vụ án phanh thây trong đêm mưa, xác chết ở bãi rác.

Thật ra anh vẫn thấy hơi lo lắng, anh lo Oa Oa sẽ không hiểu.

Bởi vì ban đầu trông Oa Oa có vẻ như không hiểu thật.

Nhưng cô bé nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tân, tuy trong lòng rất đau đớn nhưng vẫn cố gắng tập trung hết sức để cảm nhận cảm xúc trong lòng Lục Tân.

Vì thế, những gì mà Lục Tân muốn truyền đạt đã từng chút từng chút xuất hiện trong đầu cô bé giống như là một bản sao chép.

Cô bé dần hiểu rõ, rồi ra sức gật đầu.

Một lát sau, cô bé hơi giãy giụa nhẹ rồi ngồi thẳng người dậy.

Theo động tác của cô bé, sức mạnh tinh thần ở xung quanh đang dần trở nên sinh động hơn.

Chúng nó hoan hô nhảy nhót bao quanh người Oa Oa, đỡ lấy cơ thể mềm mại yếu ớt của cô bé.

Làn váy màu đen từ từ rũ xuống, Oa Oa lẳng lặng bay trong không trung, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận