Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1608: Không ai hiểu rõ hắn hơn chúng ta (3)

“Tôi không biết những lời điên rồ của cô là ý gì.”

Hít một hơi thật sâu, Lục Tân nhanh chóng nhìn về phía Số Năm trên ti vi, trầm giọng nói:

"Nhưng mà, tôi thật sự không nghĩ tới, bọn họ sẽ đuổi tới nhanh như vậy."

"Bây giờ, tôi phải ra khỏi thành phố."

Anh cau mày, liếc nhìn những tòa nhà rực rỡ ánh đèn ở Thành phố Khí Thủy, trong lòng có chút bất an.

"Những người này lại điên cuồng như vậy, thì không loại trừ khả năng bọn họ sẽ dùng vũ khí tinh thần đối phó tôi."

"Vũ khí như vậy có ảnh hưởng quá lớn đối với người bình thường."

"Vì thế..."

Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi, có vẻ hơi miễn cưỡng.

"Những gì nên nói, vốn đã nói xong."

Số Năm không cần anh giải thích nhiều, chỉ thản nhiên đáp lại, trên mặt dường như không hề có vẻ luyến tiếc.

Điều này khiến Lục Tân cảm thấy hơi thất vọng.

Sau khi hơi bình tĩnh lại, anh mới quay đầu nhìn về phía Số Mười Bốn, nói: "Vậy bây giờ cậu... "

"Anh Chín..."

Số Mười Bốn liếc nhìn sát thủ bị cô em gái biến thành rắn tham ăn, cũng cảm thấy có chút kinh hoảng.

Co rụt đầu, nói: "Anh cũng nghe thấy lời của chị Năm rồi."

"Anh xem, em là người không có ý kiến gì với anh, nếu như mọi người đều bằng lòng giúp anh, em không thể chối từ..."

"Dù sao em cũng đã hứa với dì..."

"Nhưng mà, nếu như mọi người đều không giúp anh, em đi cũng vô dụng, phải không?"

"Cái này..."

Trái tim của Lục Tân lỡ một nhịp, nhưng cũng chỉ có thể buồn bã thấy rằng quả thật như vậy.

Cúi đầu suy nghĩ một chút, anh đột nhiên thò tay vào trong túi đen lấy ra một cọc tiền giấy, nhét vào trong ngực Số Mười Bốn, nói: “Tôi phải rời khỏi thành phố trước, chuyện sau này để sau này hẵng nói, nếu như cần giúp đỡ thì đến Thanh Cảng tìm tôi."

Nói rồi, anh hơi quay đầu lại, thấy em gái và Tiểu Cửu đang lặng lẽ đến gần mình.

Họ không có chút ý định rời bỏ mình.

Hóa ra chỉ có hai đứa trẻ tin tưởng mình vô điều kiện...

Sâu thẳm trong lòng Lục Tân hơi cảm động, anh nói vào ti vi: "Số Năm, cô thả Số Tám ra đi..."

"Hãy để anh ấy đến Thanh Cảng tìm tôi."

Nói xong, anh không chần chừ nữa, nhanh chóng thu dọn hành lý rời khỏi phòng.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp ở tầng dưới, xác nhận rằng Lục Tân đã đi xa, Số Mười Bốn mới khẽ thở dài.

Cậu ta nhìn về phía ti vi như cầu cứu, lại phát hiện không biết từ lúc nào, trên ti vi đã không còn hình ảnh, Số Năm cũng đã cắt đứt liên lạc tinh thần với cậu ta từ lúc nào không hay, cậu ta chỉ đành im lặng ngồi xổm xuống, gãi gãi đầu, bắt đầu khóc...

“Anh Chín, anh để lại cho em một cọc tiền, thật là hào phóng, nhưng vì sao tất cả mệnh giá đều là một tệ chứ?”

"Nhiêu đây không đủ để em ăn một bữa nữa..."

Cùng lúc đó, Lục Tân đã đến lối vào của nhà hàng trước đó, leo lên xe mô tô, liếc nhìn chiếc xe jeep.

Nghĩ tới Số Mười Bốn không quen địa hình nơi này, Số Ba cũng chưa chắc quan tâm đến cậu ta, anh quyết định để lại xe và vật tư cho cậu ta, đặt Tiểu Thập Cửu lên bình xăng phía trước, cô em gái ngồi phía sau, ôm eo mình.

Sau đó, anh nhìn thật lâu về hướng của cây cầu treo bằng thép ở lối ra của thành phố Cao Tường, vặn mạnh tay ga.

Dưới ánh trăng máu treo cao trên thành phố, chiếc mô tô phóng ra ánh đèn chói mắt và lao thẳng về phía rìa thành phố.

Có lẽ, đến đây lần này coi như đã không thành công...

Nhưng thực ra cũng thành công, mình biết Số Ba vẫn còn sống tốt và cũng biết Số Năm lúc này cần sự giúp đỡ như thế nào.

Thậm chí, những gì Số Năm nói với mình sau cùng, những lời thấu hiểu và tha thứ đó, khiến mình có chút cảm động.

Họ sợ viện trưởng già, không dám giúp mình, điều này cũng không thể ép buộc.

Chỉ là những chuyện nên tự mình làm, mình chắc chắn sẽ làm.

Cho dù họ không giúp mình, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người cùng mục tiêu sẽ giúp mình...

Ví dụ như em gái và Tiểu Thập Cửu, ví dụ như Nhị Hào, ví dụ như Số Tám vừa nãy nằm trên bàn mổ bày tỏ phản đối, ví dụ như cha, ví dụ như Oa Oa, ví dụ Bích Hổ, ví dụ như Tiến sĩ An của viện nghiên cứu, thậm chí, còn có Thanh Cảng đáng tin cậy nhất cũng không tính đơn độc, mình vẫn còn hy vọng chống lại viện trưởng già.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lục Tân không khỏi trở nên kiên nghị.

"Hắn quả nhiên lựa chọn rời khỏi thành phố..."

Ở một khoảng cách nhất định từ khách sạn nơi Lục Tân đặt chân, nhưng lại tình cờ nằm vào một tòa nhà cao tầng ở giữa con đường mà Lục Tân rời thành phố, một số nhân viên quan sát mặc quần áo bảo hộ cao cấp và được huấn luyện có chủ ý, bất luận nhìn thấy gì đều có thể để giảm thiểu dao động cảm xúc, tránh bị phát hiện bởi năng lực vì hành vi nhìn trộm, lặng lẽ quay người từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và nói với máy thu hình phía sau.

Máy thu hình được kết nối với một phòng họp khác, nơi có bốn người đang ngồi, mặc áo choàng dệt từ chất liệu đặc biệt, trên áo choàng đều có hoa văn kỳ lạ và hình dáng kỳ lạ, ngẫu nhiên là cơ, rô, tép, bích.

"Đó là điều tất nhiên."

Trong số đó, người mặc áo choàng có hoa văn quân cơ, lãnh đạm trả lời với giọng nói kiên định:

"Hắn là một nhân vật đặc biệt tuân thủ quy tắc, anh có thể hiểu đó là một bệnh nhân tâm thần mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sâu sắc."

"Trong những quy tắc này bao gồm việc hắn không muốn vi phạm luật pháp và quy định của địa phương, không muốn làm hại đến đám người bình thường sẽ khiến nội tâm hắn cảm thấy có lỗi, với cả, không muốn gây ra tổn thất tiền bạc."

"Cho nên, hắn mới tiến vào Thành phố Khí Thủy trước khi quét sạch những sát thủ kia, để tạo nên mối đe dọa."

"Trong tiềm thức, không muốn những sát thủ này tập kích hắn ở trong thành phố tường cao, tránh dẫn đến hỗn loạn, tổn thương đến những người khác."

"Cũng chính vì nguyên nhân này, khi hắn phát hiện trong thành phố có người muốn tập kích mình, hắn nhất định sẽ lựa chọn nhanh chóng rời khỏi thành phố Cao Tường."

"Cho nên..."

Người mặc áo choàng hoa văn quân bích trầm giọng hỏi: "Kế hoạch diệt trừ này có khả thi không?"

"Đội bảo vệ bí mật đã bị dẫn đến một địa điểm khác. Thiết bị giám sát của viện nghiên cứu Nguyệt Thực đối với hắn cũng sẽ sớm bị che đậy. Ngay cả Giáo hội Khoa học và Công nghệ phía Nam, cũng như một số sinh vật tinh thần cao cấp khác, cũng không thể nhìn thấy hắn trong một thời gian ngắn."

"Cho nên, đây là một cơ hội hiếm có nhất."

"Chỉ cần tiến hành dẫn dắt theo báo cáo tôi đưa ra, hắn nhất định sẽ rơi vào bẫy."

"Chỉ cần hắn rơi vào bẫy, hơn nữa bẫy này thực sự có tác dụng như mọi người nói..."

Người mặc áo choàng hoa văn quân cơ dừng một chút, trầm giọng nói: "Hắn nhất định sẽ chết."

Nói xong, hắn trầm lặng một hồi, đột nhiên từ trong tay áo móc ra một văn kiện, đặt trên bàn hội nghị trước mặt.

Dưới ánh đèn, đó là một tài liệu có tiêu đề "Báo cáo đánh giá tinh thần của đơn binh, tuyệt mật".

Sau đó, hắn khẽ thở dài và nói: "Suy cho cùng, không ai trên thế giới này hiểu rõ hắn hơn Thanh Cảng chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận