Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 116: Cách đơn giản nhất (2)

Càng ngày càng lớn, dường như có một cơn điên loạn đè bẹp mọi lý trí.

Trong lòng Lục Tân thậm chí còn lóe lên bóng dáng của cô gái này đến cô gái khác một cách không kiểm soát...

... Trong tiềm thức, muốn bất chấp tất cả để đi tìm họ và chiếm hữu họ.

"Thật quái lạ, rõ ràng mình không thích nhiều như vậy..."

Lục Tân không bị ảnh hưởng bởi loại cảm xúc điên cuồng này, anh chỉ quan sát những thay đổi cảm xúc của mình như một người ngoài cuộc, thậm chí nhịp bước cũng không có chậm lại, đi thẳng đến trước đó hoa hồng, sau đó đưa tay bắt lấy nó.

Khi nhổ đóa hoa hồng này ra, Lục Tân có thể cảm giác được hoa hồng dường như phát ra tiếng thét chói tai, như thể nó đang vùng vẫy.

Nhưng sức vùng vẫy của nó vẫn còn quá yếu, rất dễ dàng bị nhổ ra.

Cô em gái nhất thời hưng phấn muốn túm lấy từ trong tay anh, nhưng Lục Tân lắc đầu không cho.

"Hoa hồng này không hợp tiêu chuẩn, không được ăn, biết chưa?"

Anh dùng tay bịt micro của tai nghe và nói gì đó với em gái.

Cô em gái nhìn anh một cách lạ lùng, nhưng vẫn đưa tay ra giật lấy hoa hồng, xé sạch.

Lục Tân liếc nhìn em gái có hơi áy náy, sau đó nhìn sang chỗ khác.

Anh nhìn thấy người đàn ông trung niên này, sau khi hoa hồng được nhổ ra, cơ thể lập tức xụ xuống, mềm nhũn ngã xuống đất, ôm chặt lấy người phụ nữ trong vòng tay, cả nét mặt dữ tợn và méo mó cũng lập tức dịu đi rất nhiều, chỉ có vẻ đau khổ vẫn hiện hữu trên khuôn mặt, có lẽ là bởi vì chuyện này vĩnh viễn không thể xoay chuyển.





"Giải quyết rồi chưa?"

Trong băng tần, Hàn Băng căng thẳng hỏi.

"Đã giải quyết."

Lục Tân gật đầu và nhìn xung quanh.

Bầu không khí kỳ quặc và méo mó đó đã hoàn toàn biến mất vào lúc hoa hồng bị xé nát.

Thế là anh nhẹ giọng nói: “Nguồn lây nhiễm như vậy rát dễ xử lý!”

"Đồng chí làm tốt lắm."

Giọng nói của Hàn Băng trong băng tần có vẻ nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn vội vàng nói: "Việc quan trọng nhất ở phía sau là ngăn chặn sự lây lan."

Lục Tân nhìn quanh trung tâm mua sắm và nói: "Chuyện này có chút rắc rối."

Đối với anh, xử lý nguồn lây nhiễm ngược lại đơn giản, chỉ cần nhổ hoa hồng này ra là xong.

Nhưng xung quanh đã hỗn loạn thành ra thế này, trong tầm mắt của bản thân có trên trăm bóng người, mà trước khi tới bản thân lại không biết có bao nhiêu người đã chạy thoát, dựa vào sức của bản thân và em gái, làm sao có thể ngăn chặn sự lây lan của những người này?

"Đội quân tuần tra thành phố và sở cảnh vệ đã thiết lập các chốt chặn tại các giao lộ chính xung quanh thành phố để phong tỏa các khu vực xảy ra lây nhiễm."

Hàn Băng trong băng tần cho biết: "Những gì chúng ta có thể làm bây giờ là nhanh chóng ngăn những người bị lây nhiễm này va chạm với họ..."

Cô ấy dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Đồng chí Lục, anh nên hiểu rằng nhiệm vụ chính của họ là ngăn chặn sự lây lan của lây nhiễm, vì vậy khi đội phong tỏa bị người lây nhiễm tấn công và cảm thấy áp lực lên tuyến phong tỏa đã lên đến đến tột cùng, bọn họ sẽ làm gì…"

"Tôi biết."

Lục Tân hít sâu một hơi.

Khi đội phong tỏa cảm thấy tình hình sắp mất kiểm soát, họ sẽ nổ súng.

Vì vậy, khi hỏi đến những vấn đề này, anh cũng có vẻ căng thẳng, vừa chạy tới xung quanh, vừa hỏi:

"Có cách nào tốt hơn để ngăn chặn bọn họ không?"

“…”

"Các nhóm bị ảnh hưởng bởi lây nhiễm thứ cấp, mặc dù phản ứng mạnh nhưng mức độ lây nhiễm có lẽ không sâu."

Hàn Băng trả lời dứt khoát: "Vì vậy, có hai cách để ngăn chặn bọn họ:

Một là, một lần nữa gây ảnh hưởng lớn hơn đến các nhóm bị lây nhiễm thứ cấp, buộc họ phải thay đổi hành vi.

"Hai là, dùng bất kỳ phương pháp nào để chặn tuyến đường đi lại của bọn họ!"

"Khi ảnh hưởng của nguồn lây nhiễm hoa hồng đỏ suy yếu và tình hình được kiểm soát, đội hỗ trợ có thể vào hiện trường và tập trung cứu chữa..."

“…”

"Hiểu rồi…"

Khi Lục Tân nghe xong cô ấy giải thích, anh đã leo lên tầng hai dọc theo những cây cột của trung tâm mua sắm. Thuận thế, anh nhổ cán cờ cắm ở tầng hai quảng cáo thức ăn cho chó, rồi vươn tay giũ cho lá cờ quấn lên cột cờ thành một cây gậy.

Sau đó, Lục Tân lao đến bên cạnh cô gái đang điên cuồng đập vào cửa sắt muốn xông vào cửa hàng, đồng thời vẫy cột cờ tới.

"Bách!"

Mắt cá chân của cô gái bị trật khớp, cả người chợt ngã xuống đất.

Nhân viên trong cửa hàng run lẩy bẩy, cùng với người đàn ông cao to thô kệch kia ngẩng đầu nhìn lên vì kinh ngạc.

"Trước khi báo động dịu đi không được đến gần cô ta..."

Lục Tân thấp giọng nói vào trong cửa hàng, sau đó lại phóng tới hướng khác.





Hàn Băng nghe thấy tiếng của Lục Tân bên này từ trong băng tần, có chút lo lắng nói: "Anh dùng phương pháp gì?"

"Tôi không có khả năng gây ảnh hưởng khác lên họ, vì vậy tôi sử dụng cái đơn giản hơn..."

Lục Tân lúc này đã vẫy cột cờ, lao đến trước đám đông điên cuồng khác và giơ nó lên cao.

Vể mặt vô cùng nghiêm túc: "Tôi sẽ đánh gãy chân họ trước..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận