Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 308: Suy nghĩ thật bẩn thỉu (1)

Lục Tân chậm rãi suy nghĩ những vấn đề này, không vội quấy nhiễu phó chủ tịch Tiêu.

Anh chỉ yên lặng xoay người ngồi xuống ghế, nhìn Tiêu Viễn biểu diễn màn biểu diễn không có thật mà giống như thật lại tinh tế này, đồng thời cẩn thận quan sát anh ta. Nhưng sau khi nhìn một lúc, Lục Tân đã xác định trên người anh ta lúc này không có sự tồn tại của quái vật tinh thần.

Hơn nữa, trên người anh ta cũng không hề có sợi chỉ nào khác hay bất cứ thứ gì khác kéo dài đến nơi khác.

Thậm chí từ góc độ thị giác anh quan sát thấy lúc này, vị phó chủ tịch Tiêu này vô cùng bình thường.

Bình thường ở đây là chỉ mọi suy nghĩ và khuôn mẫu đều do bản thân anh ta điều khiển, không có sự tác động của các đối tượng bên ngoài.

"Vậy thì…"

Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tân quyết định mượn năng lực của mẹ.

Trước tiên, anh bình tĩnh lại và nhớ lại hình dáng của mẹ, dần dần, trước mắt lập tức xuất hiện sự thay đổi.

Khi nhìn về phía phó chủ tịch Tiêu lần nữa, anh lập tức nhìn thấy hình ảnh không giống với trước đó.

Trên người phó chủ tịch Tiêu có loại ánh sáng màu xanh lá đang trở nên mãnh liệt, đó thuộc ham muốn ăn uống anh ta đang tiến hành.

Theo lý thuyết, anh ta trong giấc mơ vào lúc này đang ăn những thứ bản thân muốn ăn, loại ham muốn này sẽ được thỏa mãn.

Nhưng bởi vì trong giấc mơ chỉ có hư vô, vì vậy chỉ là thỏa mãn giả tạo.

Loại ham muốn này thực chất đang không ngừng tích lũy.

Anh ta sẽ chỉ càng ngày càng thèm ăn.

Ngoài ham muốn này, thông qua quan sát tỉ mỉ, Lục Tân cũng dần dần nhìn thấy được một số chỗ bất thường từ trên người anh ta.

Đó là tinh thần thể trong cơ thể của phó chủ tịch Tiêu, tiềm ẩn trong cơ thể của phó chủ tịch.

Ngoài tinh thần thuộc chính bản thân anh ta, có thể loáng thoáng thấy từng đường nét màu trắng nhạt không thuộc về anh ta, như buộc vòng quanh thân thể anh ta vậy, nương theo bề mặt tinh thần của anh ta, giống như một cái bóng chồng lên anh ta.

Loại tinh thần thể màu trắng này, cực nhỏ và cực kỳ mờ nhạt, hợp nhất với bản thân phó chủ tịch Tiêu sâu đến mức gần như không thể phân biệt được.

Cho dù mượn "tầm nhìn của mẹ", Lục Tân cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra được.

Đây vẫn là khi Tiêu Viễn đang bị ảnh hưởng và mơ giấc mơ lập đi lập lại mỗi ngày, khi loại sức mạnh đó khá rõ ràng.

Nếu là lúc bình thường, cho dù Lục Tân mượn "tầm nhìn của mẹ", đoán chừng cũng không thể phát hiện chính xác sự tồn tại của nó.

"Đây chính là sức mạnh khiến anh ta bị ảnh hưởng?"

Lục Tân hơi hiểu ra, lại nhíu mày.

Ngay cả khi nhìn thấy vấn đề nằm trên người anh ta, nhưng bản thân phải làm thế nào để giúp anh ta phân tách?

Ban đầu, kế hoạch của anh là phải quan sát vị phó chủ tịch Tiêu này.

Xem có phải khi anh ta mơ giấc mơ đó, bên cạnh sẽ xuất hiện quái vật tinh thần, hoặc là thứ tương tự như sợi chỉ tinh thần hay không.

Bất kể là loại nào, chỉ cần xuất hiện, anh đều có thể lần theo manh mối và trực tiếp giải quyết con quái vật tinh thần.

Hoặc theo sợi chỉ tinh thần để tìm ra "hệ tạo giấc mơ", đồng thời cũng trực tiếp giải quyết hắn.

Nhưng bây giờ, loại bỏ hai khả năng này, vấn đề khó khăn hơn một chút.

Bóng trắng đó, trong cơ thể Tiêu Viễn, hòa làm một với anh ta.

Bản thân muốn giúp anh ta lấy ra, sẽ làm tổn thương đến chính anh ta.

Cũng không biết nếu mẹ ở đây có thể giúp anh ta loại bỏ hết ảnh hưởng mà không ảnh hưởng đến anh ta được không.

Chỉ tiếc là trước đây sau khi thỏa thuận, Lục Tân và mẹ đã đặt ra giao hẹn.

Cho đến khi anh thành công hoàn thành giai đoạn hai, các thành viên trong gia đình tạm thời không được giúp đỡ.

Thành phố chính đã đồng ý chuyện giai đoạn thứ hai với mình, lúc này lại mời người nhà ra mặt thì rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu đã như vậy...

Lục Tân suy nghĩ một lúc, trong đầu rất nhanh đã có chủ ý: Anh định hỏi Hàn Băng qua điện thoại.

Bởi vì đây không phải là vụ việc xử lý lây nhiễm đặc biệt loại khẩn cấp nên anh không giữ liên lạc thông suốt với Hàn Băng, nhưng khi gặp phải vấn đề mà bản thân cảm thấy khó giải quyết, anh có thể yêu cầu hỗ trợ thông tin hoặc trực tiếp yêu cầu hỗ trợ người thích hợp tới xử lý cũng là điều rất bình thường.

Tuy nhiên, trong trường hợp đó, một phần thù lao của bản thân có thể sẽ phải phân chia đi.

Dù đau lòng nhưng suy cho cùng cứu người là vẫn hơn.

Nghĩ như vậy, Lục Tân đã xách ba lô của mình lên.

Nhưng cũng vào lúc này, một âm thanh điện tử nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa khách sạn.

"Tít…"

Đó là tiếng ai đó mở cửa từ bên ngoài bằng thẻ mở cửa phòng của khách sạn.

Ngay sau đó, cửa phòng khách sạn bị đẩy ra, đột nhiên có hai đứa trẻ ồn ào lẻn vào, hi hi hah a, cười vui vẻ xông thẳng về phía Tiêu Viễn, hét lớn: "Anh anh, cuối cùng cũng bắt được anh rồi, sao anh cứ không trở về..."

Lục Tân cau mày.

Anh quay đầu nhìn về phía ngoài cánh cửa đã mở, thì thấy thư ký của Tiêu Viễn đang trốn ở cách đó không xa trên hành lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận