Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1647: Sự kiện ô nhiễm cấp Diệt thế (1)

Hai lần buông xuống?

Lúc vừa nghe thấy danh xưng này, Lục Tân hơi ngạc nhiên, nghi ngờ, cảm giác có chút quen thuộc.

Anh vẫn nhớ kỹ, bốn chữ này không phải lần đầu tiên anh được nghe người ta nói.

Đã từng có một thời gian, không cần biết là viện nghiên cứu Nguyệt Thực hay những người khác đều lo lắng sẽ xảy ra chuyện này.

Thế nhưng sau sự kiện thành Hỏa Chủng, có rất ít người lại nhắc về chuyện này.

Tựa hồ, dấu hiệu để mọi người lo lắng đã biến mất, không còn khả năng xuất hiện chuyện hai lần buông xuống.

Thế nhưng, vì cái gì mà bỗng nhiên bây giờ lại xuất hiện chuyện này?

Thậm chí còn không có dấu hiệu nào.

Mặt khác, sự kiện hai lần buông xuống sẽ làm cho thế giới này biến thành bộ dạng như thế nào?

Mà đối mặt với vấn đề này, biểu hiện của Trần Tinh và Lục Tân là đều kinh ngạc, đứng một chỗ ngơ ngác nhìn về phía giáo sư Bạch.

“Không phải lần thứ hai buông xuống, phải nói là, lần thứ ba buông xuống…’

Đồng dạng, cũng trong lúc bọn họ đang suy nghĩ chuyện này, bỗng nhiên vang lên một âm thanh, âm thanh này như được phát ra ở một không gian khác. Sau một khắc, phương diện tinh thần sinh ra cảm ứng, Trần Tinh rút súng, chỉ vào một hướng trên không trung.

Cũng như vậy, Lục Tân cũng có cảm ứng, nhưng anh cũng không có động tác dư thừa nào, cũng không cảm giác được nguy hiểm.

Vị trí Trần Tinh vừa hướng họng súng đến đã xuất hiện một vòng xoáy lực lượng tinh thần.

Trong vòng xoáy này xuất hiện một cái vòng rồng trên không, từng chút mở rộng cuối cùng cũng biến thành một gợn sóng, sau đó, trong gợn sóng xuất hiện mấy người ẩn núp, mà ở giữa nhất là người ẩn núp có đội mũ đỏ trên đầu.

Trên mũ còn có hai chiếc sừng nhọn, khuôn mặt cùng với chiếc mũi thì sưng lên.

Cũng không biết là bị ai đánh.

Chúng nó nhảy ra theo vòng xoáy này, say đó ngay lập tức nhìn thấy Lục Tân, trên mặt lộ ra sự mừng rỡ.

Có điều, chưa kịp nói chuyện gì thì đã giơ một bức tranh lên.

Nhưng điều khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn đó là bức tranh này giống như một bức chân dung, bên trong là hình ảnh của một người đàn ông xa lạ, anh tuấn.

Mất một lúc sau, Lục Tân mới phát hiện người đàn ông kia không phải là ai xa lạ, mà chính là viện trưởng viện nghiên cứu Nguyệt Thực, Tiết giáp tiên sinh.

Chẳng qua là bức tranh kia trẻ hơn ba mươi tuổi so với hiện tại, cũng đẹp hơn ba mươi lần so với bây giờ.

Trên bức tranh này, hắn ta như người thật, lúc này đang nói chuyện, giống như mặt đối mặt nói chuyện với nhau.

Hắn ta cũng không nói nhảm câu nào, bởi vì người ẩn núp đội mũ màu đỏ kia vừa xuất hiện đã hướng về phía Lục Tân, thế là hắn ta cũng nhìn ngay về phía Lục Tân nói: “Hai lần buông xuống, ở thành Hỏa Chủng đã bị ngăn cản, là nữ sĩ Khuy Mệnh sư liên kết với nhiều người ở các phương như chúng ta ra tay.”

“Bản chất của lần buông xuống kia là do Tàng Trượng Nhân cùng với Bàn tay tái nhợt khởi xướng âm mưu làm một trận trùng kích hiện thực.”

“Lần này buông xuống đã là lần thứ ba, mà lần này buông xuống cũng không có cách nào ngăn cản.”

Lục Tân lập tức chú ý đến trọng điểm câu nói kia của hắn ta, cau mày hỏi: “Tại sao lại không có cách nào ngăn cản?”

“Bởi vì lần buông xuống này là do người trong hiện thực thúc đẩy.”

Viện trưởng Tiết giáp trên bức tranh nói nhanh: “Lần thứ nhất buông xuống là xuất phát từ chiến tranh của nghiên cứu viên Nhất Đại và Ban đầu.”

“Thí nghiệm của nghiên cứu viên Nhất đại đã đưa vào hỗn loạn trạng thái ô nhiễm thuần túy của Ban đầu, biến thành quái vật tinh thần.”

“Hoặc gọi là: Thần.”

“Thế nhưng, bởi vì lý niệm không hợp, bọn họ đã hủy đi con đường Ban đầu thuộc về Lục Thiên Minh, cũng là con đường đầu tiên cấy ghép ý thức vào Ban đầu. chuyện này dẫn đến lần buông xuống đầu tiên, cũng làm cho thời đại văn minh trước đây hoàn toàn sụp đổ.”

“Cái đó cũng là lần mà mọi người chúng ta đều biết, hiện tượng mặt trăng máu.”

“Sau khi lần thứ nhất buông xuống, bộ phận Chung cực đi đến hiện thực thì có đến bảy mươi phần trăm biến thành người điên.”

“Mà sau chuyện kia, Chung cực không thể đi vào hiện thực lại vẫn luôn muốn đến đây, cái này gọi là lần buông xuống thứ hai.”

“Sau sự kiện thành Hỏa Chủng, nhiều vị Chung cực trong vực sâu đã tạm bỏ dã tâm kia xuống.”

“Thế nhưng, cho dù chúng ta không nghĩ đến, thời gian đến bây giờ cũng không lâu lắm nhưng đã có lần thứ ba buông xuống. Mà lần thứ ba buông xuống này đã không phải là dã tâm của Chung cực nữa. Mà là nghiên cứu viên Nhất Đại mở cánh cửa lớn, lợi dụng áp lực của Ban đầu, khiến cho những thứ bên trong vực sâu như Chung cực hay những sinh vật vô cùng thần bí cũng phải chạy trốn đến hiện thực…”

“Đến mức cường độ ô nhiễm…”

Hắn ta hơi ngẩn ra, nói: “Thậm chí đã vượt qua lần buông xuống thứ nhất.”

Cường độ buông xuống của lần thứ ba thậm chí đã vượt qua cường độ buông xuống của lần thứ nhất?

Lúc nghe đến đây, cả người Lục Tân đều ngơ ngẩn, anh rất khó tưởng tượng nổi tỉnh cảnh kia sẽ là như thế nào…

“Chuyện này…”

Giọng nói của giáo sư Bạch bỗng nhiên vang lên, trong màn hình có thể thấy ông ta đang ngồi trong xe, xem ra ông ta đang đi về hướng Đặc Thanh Bộ, lúc này đầu tóc ông ta rối bời, lớn tiếng nói: “Sao có thể làm thế được?”

“Tôi nghĩ, là thông qua phản bội thực hiện…”

Giọng của viện trưởng Tiết Giáp cũng lộ ra sự âm u trước nay chưa từng có: “Chịu hình chi mẫu phản bội.”

“Chịu hình chi mẫu? Phản bội?”

Hai từ ngữ ngoài dự liệu này làm cho trong nháy mắt, cả phòng họp có chút an tĩnh.

Trong lúc nhất thời, khó ai có thể liên hệ chúng với nhau.

“Thời điểm lần thứ nhất buông xuống, nghiên cứu viên Nhất Đại lợi dụng ưu thế của bản thân, khống chế hoặc lợi dụng mấy vị Chung cực.”

Viện trưởng Tiết Giáp thấp giọng nói: “Thế nhưng, Chung cực có một người đặc thù, không bị bọn họ khống chế nhưng lại can tâm để bọn họ lợi dụng.”

“Đó chính là Chịu hình chi mẫu.”

“Cô ta là một tồn tại đặc thì, bởi vì chỉ có cô ta mà nghiên cứu viên Nhất Đại mới có thể sửa được ổ cứng sáng thế, cũng bởi vì có cô ta cho nên vực sâu cùng với Ban đầu mới sinh ra vách ngăn, có thể nói, cô ta chính là người giữ cửa, ở giữa của hiện thực và vực sâu.”

“Sau khi xảy ra hiện tượng trăng máu cho đến nay, người vẫn luôn bảo vệ hiện thực là cô ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận