Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 514: Xem bọn họ chơi vui thế nào kìa (2)

"Cho nên, mày vốn chỉ là một cái bóng hư ảo, không hề chân chính xuất hiện ở đây đúng không."

Lục Tân nói rồi lại đi đến một hướng khác, đây là vị trí người đàn ông mặc âu phục đứng và bắn trúng mình, Lục Tân cẩn thận liếc mấy cái, liền phát hiện, quả thật nơi này có một chuỗi dấu chân, có điều cũng chỉ ngắn ngủi mấy bước rồi lại biến mất. Mấy dấu chân này đã nói rất rõ ràng, quả thật người đàn ông mặc âu phục từng đứng ở chỗ này, đồng thời nổ súng vào mình.

Điều khiến anh thấy tiếc chính là lớp đất ở đây không đủ, cho nên không có cách nào tiếp tục lần theo dấu chân được.

"Tìm kiếm mấy thứ đó có ích gì không?"

Người đàn ông mặc âu phục vẫn lãnh đạm nói, hắn không ngừng xuất hiện ở mọi nơi nổ súng bắn vào Lục Tân.

Loại chuyển đổi kỳ quái kia, thật sự giống như xung quanh lập tức xuất hiện vô số người đàn ông mặc âu phục, bọn họ đều có một con mắt lớn ở trên đầu và đang nhìn trừng trừng vào anh, có tên đang cười mỉa, có tên âm trầm, có tên mang theo nụ cười trào phúng chẳng có cách nào hình dung được.

Lục Tân không để ý tới hắn, vẫn nhẫn nại tiếp tục tìm kiếm.

Rốt cuộc, anh cũng đứng vững ở một nơi, nhìn về một chỗ và tập trung sự chú ý lại.

Sau đó, trong tầm mắt của anh liền xuất hiện một ánh mắt cực lớn.

Cái ánh mắt kia ở bên cạnh và cách anh ba mét, lẳng lặng mọc ở trên đầu một chiếc xe tải.

Giống hệt như đúc con mắt ở trên mặt của người đàn ông mặc âu phục, tròng mắt nó phồng lên hiện đầy tơ máu, con ngươi thẳng tắp nhìn anh chằm chằm.

Chính là ánh mắt này cứ nhìn khiến cho lòng Lục Tân cảm thấy khó chịu.

Bước chân anh hơi động một chút, anh muốn đi xem thử một chút tròng mắt này là thật hay là giả.

Nhưng lập tức, anh lại phát hiện có càng nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình hơn.

Ánh thuận thế quay người, chỉ thấy ở xung quanh, chẳng biết từ lúc nào đã mọc đầy con mắt.

Từng con mắt một vằn vện tia máu, nhãn cầu chuyển động, đồng tử co rút, phủ kín đầy sân, có con mọc trên vách tường, có con mọc trên chiếc xe ở bên cạnh, có con mọc trên nóc nhà, bọn chúng đều đang thông qua từng góc độ, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.

Cảm giác khó chịu trong lòng Lục Tân càng nặng nề hơn, loại cảm giác khó chịu này, thậm chí đã hiện đầy trên toàn thân anh.

Lúc bị người ta nhìn chằm chằm, sẽ sinh ra cảm giác chột dạ.

Bởi vì điều này khiến cho anh sinh ra một cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư.

Lúc bị nhiều con mắt nhìn như vậy, liền xuất hiện một loại cảm giác tất cả của bản thân đều bị người khác nhìn thấu.

Bởi vì mỗi góc độ đều đang có ánh mắt nhìn mình, như vậy, cho dù mình đang làm gì cũng đều sẽ bị nhìn rõ, đây là một loại trạng thái bị nhìn thấu đến cực hạn. Đến lúc này, nhất cử nhất động của anh, hoặc chỉ một suy nghĩ thôi cũng không thể gạt được người ta.

...

"Hoá ra, năng lực của mày không phải là đọc được suy nghĩ, mà là theo dõi?"

Lục Tân có hơi kinh ngạc, anh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục đứng trước mặt mình cách đó không xa.

"Chẳng những quan sát."

Hắn ta xuất hiện một lần nữa, mỉm cười rồi đi về phía Lục Tân, con mắt ở trên mặt cũng hơi uốn lượn, thế mà lại biến thành một hình lưỡi liềm.

Lục Tân theo bản năng muốn ra tay với hắn, chợt phát hiện dường như mình đã quên đi gì đó.

Một lát sau, anh mới ý thức được, hoá ra anh đã quên mất chuyện mình nên ra tay với hắn.

xung quanh có vô số con mắt hiện đầy tơ máu nhìn anh chằm chằm, giống như là có một sức mạnh thần bí nào đó, ở dưới mỗi góc độ, dưới tình huống không buông tha bất kỳ một sơ hở nào để quan sát anh, nhìn vào anh, đồng thời cũng ảnh hưởng đến anh.

Dưới cái nhìn chăm chú của những con mắt này, không khí cũng đều có vẻ hơi vặn vẹo.

Lục Tân cảm thấy giống như có vô số con kiến bò trên người mình vậy, mỗi một con kiến đều có sức mạnh của riêng mình, bọn chúng trong bất tri bất giác tiến vào trong cơ thể của anh, thay đổi suy nghĩ của anh, nuốt chửng hết tất cả những suy nghĩ muốn ra tay với người đàn ông mặc âu phục của anh...

Điều này rất giống với khi anh gặp phải con quái vật hình đầu lúc trước.

Chỉ có điều, con quái vật hình đầu kia dùng tiếng đàn để chèn ép và lách vào suy nghĩ của anh.

Còn những con mắt ở xung quanh đây thì lại càng kỹ càng hơn, cũng có thể xâm nhập vào ý chí của anh dưới một cách anh khó có thể chống cự được.

Sức mạnh của chúng tựa như gông xiềng khoá lại thân thể của người ta, khoá chặt những suy nghĩ của anh.

"Quan sát, có thể nhìn thấu hành động và ý đồ của mày!"

Lúc này, người đàn ông mặc âu phục đã chậm rãi đi về phía trước, giọng nói của hắn từ bên dưới lớp âu phục truyền đến: "Đồng thời, lúc quan sát được cực hạn, có thể sinh ra được năng lực khống chế. Cho nên, lúc mày bị tao nhìn thấy thì đã rơi vào trong sự khống chế của tao rồi, cho dù mày có mạnh như thế nào đi nữa, hoặc cho dù mày có là người năng lực mang tính chất nào đi nữa, quan sát, là cách có thể đoán được lòng mày..."

Hắn vừa nói, vừa chậm rãi đến gần Lục Tân.

Chỉ là, dường như động tác của hắn chợt chậm lại, mỗi một biên độ bước chân đều kéo dài hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, giọng nói của hắn dường như cũng trở nên thần bí như một làn điệu nào đó.

"Vì thế, có phải là bây giờ mày cũng định từ bỏ việc chống lại, đồng thời trả đồ của bọn tao về hay không?"

Lục Tân cúi đầu, một lát sau anh mới chậm rãi lắc đầu.

Người đàn ông mặc âu phục kia nhìn anh, tiếp tục khẽ nói, giọng điệu hư vô mà mờ mịt:

"Cho nên, có phải bây giờ mày cũng định từ bỏ việc chống lại, đồng thời trả đồ của bọn tao về hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận