Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1154: Đây là sự tôn trọng của tôi đối với các quy tắc (1)

"Con muốn làm gì?"

Lục Tân suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định. Bên ngoài xe việt dã, người đàn ông đội mũ lệch đã không còn kiên nhẫn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe khởi động thì sợ hãi, cơ thể lùi về phía sau, lập tức giơ súng tiểu liên lên.

Đồng đội bên cạnh ông ta cũng lập tức cảnh giác, nhao nhao cầm súng hướng vào chiếc xe việt dã. Cùng lúc đó, có người lớn tiếng hô: "Mau dừng xe..."

"Kéo thanh chắn lên, chuẩn bị chặn lại..."

"Nổ súng..."

Giọng nói còn chưa hạ xuống, con quái vật bằng thép bỗng nhiên phát ra tiếng gào ô ô, nhanh chóng xông về phía trước.

"Đây là một kẻ điên, phải không?"

“Cậu ta vậy mà muốn xông qua?”

"Chỉ vì ba nghìn đồng mà ngay cả mạng cũng không cần?"

Động tĩnh của chiếc xe việt dã lập tức làm nhiều người xung quanh sợ hãi, lần lượt giơ họng súng lên. Có mấy người hung hãn hơn, bao gồm cả người đàn ông đội mũ lệch, sắc mặt ông ta thay đổi, không chút do dự xoay người bắn về con quái thú bằng thép.

Từng hàng đạn như mưa bay về phía chiếc xe.

Ngồi trong xe tiếng ‘rầm rầm’ rất dễ nghe.

Vốn là xe chiến đấu hàng đầu của công ty khai thác Hòa Chủng, thân xe là tấm thép chắc chắn, còn được trang bị kính chống đạn. Nhiều đạn như vậy, khi tiếp xúc với thân xe cũng chỉ để lại vài dấu vết màu trắng. Thứ duy nhất tổn hại chính là sơn.

"Rõ ràng là năm ngàn..."

Lục Tân nghĩ, mạnh mẽ đạp chân ga.

Chiếc xe đột nhiên lao vút tới, như một con trâu rừng.

Người đàn ông đội mũ lệch không tránh kịp, bị thân xe quệt qua, ngã ra xa bốn năm mét rồi đụng vào tường.

Dưới sự trợ giúp của em gái, Lục Tân lấy đầu xe làm trọng tâm rồi xoay một vòng cực đẹp thay đổi phương hướng.

Sau đó anh đạp ga tăng tốc, nhanh hướng lao tới cánh cửa sắt lớn của công ty đại diện đang được mọi người sốt ruột kéo lên. Nhưng chiếc xe lao tới quá nhanh, họ chỉ kéo được một nửa mà xe đã đến. Họ bị dọa vội vàng trốn sang hai bên.

"Rầm" một tiếng, đầu xe đụng vào cửa sắt lắc lư không ngừng, như dã thú lao ra khỏi lồng sắt.

"Chi..."

Lục Tân gấp gáp điều chỉnh vô lăng lại một lần nữa, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra một làn khói trắng kèm theo mùi khét. Con quái vật bằng thép hình như cũng cảm nhận được sự bất mãn của anh nên phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, không chần chừ quay đầu, lao vọt tới cửa canh gác của đường hàng hóa phía trước.

Anh không phải đi về phía đường điểm tụ tập, mà là đường hàng hóa.

Bởi vì ngay từ đầu anh đã nghĩ kỹ, muốn đi đường hàng hóa tới thành phố Hòa Chủng chỉ có thể đi đường hàng hóa.

"Vậy mẹ nó có điên không?"

Đội trưởng đội Đại diện đang ngồi trên đống hàng đánh bài, nhìn thấy con quái vật bằng thép đang lao về phía trạm canh gác, ánh mắt sợ hãi, vừa vội vàng đứng lên, phất tay sai người đuổi theo, vừa lấy bộ đàm ra ra lệnh cho phía trạm gác chú ý ngăn cản.

"Ô ô ô..."

Phía sau, tất cả những người có vũ khí lần lượt chui vào trong xe, la hét.

Từng chiếc xe điên cuồng gào thét lao ra khỏi công ty, đuổi theo phía sau.

Phía trước trạm canh gác, thanh chắn đã được kéo xuống, từng dải rào chắn được kéo ra, trải giữa đường.

Trong trạm gác còn có một hàng nhân viên vũ trang lao ra. Họng súng đen ngòm, dày đặc nhắm vào con quái vật bằng thép.

Không khí tràn ngập mùi thuốc súng và khói lửa, làm cho hóc môn adrenaline tăng vọt.

"Đây là chủ ý của con?"

Trên xe, cha và em gái đều không hiểu hành động của Lục Tân. Họ vừa chút giật mình, vừa không che giấu được sự hưng phấn, nói: "Con cứ xông qua như vậy, cũng được xem là tuân thủ quy tắc?"

"Con tôn trọng các quy tắc ..."

Lục Tân cầm chắc vô lăng, nghiêm túc trả lời: "Nhưng quy tắc của bọn họ có vấn đề, tuân thủ quy tắc sẽ khiến bản thân không có lối thoát."

"Cho nên, phá vỡ nó chính là tôn trọng duy nhất đối với quy tắc này..."

Trong lúc nói chuyện, anh chạy xe nhanh về phía trước, khoảng cách với trạm canh gác chỉ còn năm, sáu mươi mét.

Anh nhìn thấy một hàng đinh chặn đường kéo trên mặt đất, cùng với một đám người vũ trang giơ súng ngắm về phía mình thì dùng sức đạp phanh, lốp xe của con quái vật bằng thép ma sát với mặt đất, sau khi trượt ra hơn mười mét thì vội vàng dừng lại, vẫn thở hổn hển.

Phía sau, tiếng súng ‘bùm bùm’ vang lên, từng chiếc xe ùn ùn kéo đến cũng chặn đường sau.

"Người xấu được quy tắc bảo vệ, còn có người tốt thì không..."

Lục Tân nhìn phía trước, lại nhìn phía sau, thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ấn nút bí mật kia.

"Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Đồng thời, nóc và thân xe của con quái vật bằng thép có tấm thép co rút lại, trong không gian ẩn giấu, từng chiếc súng như cánh tay cơ giới duỗi ra. "Rắc" một tiếng đã dựng lên rất nhiều lỗ đen nhắm về phía trước, sau đó bắt đầu chuyển động.

Ở cốp sau, một hộp kim loại cũng xuất hiện bốn chân cơ khí, ở giữa có đèn đỏ sáng lên.

Nòng súng nhắm ngay xe phía sau, không ngừng quét trái phải, vô cùng gấp gáp.

"Đúng vậy."

Lục Tân trầm mặc suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Tôi vẫn thích cái thôn kia hơn..."

Ngay sau đó, anh trực tiếp nhấn nút.

"Soạt soạt soạt ..."

Bỗng nhiên từng cơn mưa đạn như vũ bão trút về phía xe anh từ tám phương tứ hướng.

Từng lớp bụi bay trên mặt đất tạo thành một đường tối tăm thật sâu quét về phía trước.

Chướng ngại vật và các rào chắn cũng bị những viên đạn bắn sau đó xé nát, văng ra xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận