Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 479: Thể thí nghiệm bộ não số 3 của thần (2)

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười trống rỗng vang lên, bóng đen bao phủ bề mặt của con quái vật bộ não, cũng ăn mòn từng chút một.

Quái vật bộ não vẫn đang phóng thích trùng kích tinh thần, loại trùng kích vào sức mạnh khiến cho mọi thứ xung quanh đều không thể tiếp cận nó, bóng đen cũng bị nó ngăn cản cách mười xăng ti mét, nhưng kiểu ngăn cản này rõ ràng có chút cật lực, cái bóng đen kịt cách mười xăng ti mét này đã phá bỏ từng chút, giống như có vô số con côn trùng cố gắng chui vào bên trong, như một con tằm đang ăn mòn khoảng không gian mười xăng ti mét này.

Đây là sức mạnh của cha, đang ăn mòn nó.

Lượng cấp tinh thần lực của quái vật bộ nào đánh vào thật sự quá mạnh, điều này làm cho nó có thể ngăn cản tất cả sức mạnh đến gần nó, chính mình mượn sức mạnh của em gái cũng không thể đến gần nó, ngay cả sức mạnh của cha, muốn tiêu diệt nó, vậy mà cũng cần một chút thời gian…

Mà ở bên kia, mẹ vẫn thưởng thức buổi biểu diễn đàn violon.

Bà dường như đang dùng cách này để đối phó với tiếng đàn violon của con quái vật, tránh cho nó ảnh hưởng đến Lục Tân.

“Sao lại có loại phóng thích trùng kích tinh thần vào thứ gì đó trong khoảng thời gian dài cùng cường độ cao như vậy?”

Lục Tân âm thầm nghĩ trong lòng.

Quá phiền toái…

“Vậy… vậy đến tột cùng đó là thứ gì?”

Khi Lục Tân đang suy xét về cách nhanh chóng giải quyết con quái vật bộ não này, ở trong thành phố bỏ hoang, dưới mặt đất, trong phòng thí nghiệm bí ẩn nào đó, có rất nhiều nhân viên nghiên cứu mặc áo blu trắng, đang ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát và điều khiển, nhìn thứ đứng trước mặt quái vật bộ não, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bóng hình của người thanh niên bao trùm lên bộ não đang giương nanh múa vuốt.

Bọn họ quả thực không thể hiểu được.

Giai đoạn thứ hai của quái vật kẻ điên, vậy mà bị anh tiêu diệt trong nháy mắt?

Anh vậy mà trực tiếp đứng ở tạo vật tầng thứ ba là thể thí nghiệm số 3 của bộ não của thần, nhưng không phải bị anh mài thành thịt nhão hay sao?

“Đây rõ ràng chỉ là thí nghiệm ăn uống bình thường mà thôi…”

Có nhân viên công tác kêu lên thất thanh: “Sao lại bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy?”

“Hắn là người có năng lực sao?”

“Không đúng, người có năng lực có thể đối phó chính diện với bộ não thần sao?”

Không cách nào hình dung sự hoang đường cùng khó hiểu của bọn họ lúc này.

Ở trong nhận thức của bọn họ, đây là một cảm giác tam quan nát bét.

“Mặc kệ hắn là ai, tuyệt đối không thể để hắn còn sống mà rời đi…”

Một người đàn ông giữ bộ râu bạc bỗng nhiên xông về phía bàn điều khiển, thấp giọng kêu lên: “Tăng cường năng lượng đưa vào, diệt trừ hắn!”

“Xì xì…”

Ở trong phòng thí nghiệm bí ẩn, khi một tay nắm màu đỏ được đẩy lên, bộ não màu máu trước mặt Lục Tân bỗng nhiên truyền đến tiếng xì xì chói tai, đó giống như lúc dòng điện lưu rất mạnh xuyên qua dây điện yếu ớt phát ra tạp âm, Lục Tân ngẩng đầu nhìn lại, từ hình ảnh vặn vẹo có thể nhìn thấy bộ não màu máu kia đang trở nên tươi sáng hơn, thậm chí còn lộ ra ánh sáng nhạt.

Nó phát tán ra vô số mạch máu, quấn trên các công trình, trên cột điện, thậm chí chui vào những căn nhà bỏ hoang xung quanh, chính những mạch máu này đã treo nó ở giữa không trung, nhưng không ngờ những mạch máu này dường như còn có thể truyền năng lượng.

“Ong ong ong…”

Có âm thanh chói tai không ngừng đánh sâu vào trong não của chính mình.

Trùng kích tinh thần của bộ não màu máu lập tức tăng mạnh vài lần.

Lục Tân cảm giác xung quanh bản thân đang có thứ gì đó đè ép chính mình, thậm chí muốn chui vào trong thân thể của mình.

Ngay cả khi nó đã bị ăn mòn, bóng đen cách bản thể của quái vật bộ não chỉ có hai ba xăng ti mét, cũng bị lượng cấp tinh thần trùng kích tăng mạnh này đẩy ra phía ngoài một chút, từ hai ba xăng ti mét đến bốn năm xăng ti mét, sau đó tăng đến bảy tám xăng ti mét…

Bóng đen càng ngày càng hung bạo hơn, Lục Tân đã nghe thấy cha đang mắng.

Ông đang tức giận, thúc giục mình không cần xen vào việc người khác, thả ra càng nhiều sức mạnh của mình.

Nhưng Lục Tân vẫn không đồng ý.

Sau giai đoạn hai, quan hệ giữa mình cùng cha đã phục hồi rất nhiều, cho nên mới không nhốt cha ở trong phòng kia nữa, nhưng thời điểm nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận, chính mình cũng không xác định nếu cha phóng thích sức mạnh quá nhiều thì có thể không có cách nào khống chế cảm xúc của ông hay không… Ai dà, mỗi gia đình đều có vấn đề của chính mình, tình huống đang phát triển ở chiều hướng tốt, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Ở trên mức độ nào đó, anh sinh ra một cảm giác áp lực từ trong ra ngoài.

Điều này khiến cho Lục Tân cũng mơ hồ có chút áp lực.

Ngoài áp lực, còn có một cảm giác bất mãn…

“Không cần sốt ruột, đây là một thứ dơ bẩn, khác với con.”

“Nó là quái vật, mà con là… người!”

“Vậy vì sao con phải liều mạng với bọn họ chứ, nếu là người, luôn có cách xử lý của con người…”

Bóng hình của mẹ xuất hiện ở bên cạnh Lục Tân.

Ở trong những cái bóng vặn vẹo tán loạn xung quanh, chỉ có mẹ là có vẻ chân thật mà ổn định khác thường.

Đây đại khái là vì bà yêu cái đẹp, không thích người khác làm méo mó bộ dáng của chính mình.

“Thông qua phân tích lý tính, tìm được logic lây nhiễm của nó, lại chặt đứt chuỗi logic của nó?”

Giọng của mẹ làm cho cảm xúc bất mãn trong lòng của Lục Tân thoáng hạ thấp, có chút tò mò ngẩng đầu nhìn lại.

“Đúng vậy.”

Trên mặt mẹ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lục Tân nói: “Con đã nhìn ra sao?”

“Nó dùng tiếng đàn violon để khống chế những kẻ điên đó, mà phương pháp để khống chế những kẻ điên đó chính truyền tải cảm xúc.”

“Hơn nữa, nó cũng không hoàn chỉnh, cho nên, tiếng đàn của nó mới đơn điệu như thế!”

“Truyền tải cảm xúc?”

Lục Tân khẽ gật đầu, hiểu rõ ý tứ của mẹ, quay đầu nhìn về một chỗ: “Cho nên…”

Trên mặt mẹ nở nụ cười, nhìn về một phía.

Ở trên đầu vai của Lục Tân, em gái bởi vì không làm tổn thương được con quái vật bộ não kia, đang chống cằm ở một bên giận dỗi cũng nhìn qua.

Bóng đen của Lục Tân bỗng nhiên mở đôi mắt đỏ như máu, cũng nhìn qua nơi đó.

Ở trong ánh mắt của bọn họ, con chó nhỏ không da bị dọa đến kẹp chặt đuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận