Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1523: Lực lượng ảo tưởng chung cực (1)

Trong viện nghiên cứu này, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu thứ kinh khủng?

Trong một lúc, Lục Tân cảm thấy cơ thể hơi run lên khi nhìn vào những xúc tu quỷ dị kéo dài trong hành lang.

Trong viện nghiên cứu này không chỉ có lực cấm, mà còn có rất nhiều quỷ dị.

Sau khi truyền tải thông tin cho mình, lực cấm biến mất, những quỷ dị này không bị áp chế.

Lục Thiên Minh, trước khi xảy ra sự kiện mặt trăng máu, hắn đã làm thế nào?

Lực lượng tinh thần để lại thời gian xa xôi trước đó như vậy, vậy mà lại có thể luôn ở đây nhiều thập kỷ như vậy.

Không chỉ có thể truyền tải thông tin cho mình, mà còn có thể áp chế vô số lực lượng quỷ dị trong viện nghiên cứu này.

thậm chí còn có thể uy hiếp những lực lượng tinh thần khác, khiến chúng không thể tiếp cận trong nhiều thập kỷ.

Đây quả là một lực lượng tinh thần vượt quá tầng thứ đã biết.

"Pằng pằng pằng..."

Đồng thời, khi Lục Tân ngày càng hiểu rõ hơn về lực cấm này, Tiến sĩ An đã nổ súng không chút do dự.

Mỗi điểm rơi của viên đạn đều nổ ra một loạt hồ quang điện màu xanh lam.

Khắp nơi trong toàn bộ hành lang đều được chiếu sáng bởi điện quang màu xanh lam, lập tức làm cho mọi người thấy rõ dáng dấp của những xúc tu màu đen kia.

Trong chớp mắt, một cảm giác sốc mạnh tràn ngập vào tâm trí.

Dù là Lục Tân, hay là hai vị tiến sĩ Trương Vương, thậm chí là Tiến sĩ An, tất cả đều há hốc mồm.

Đó là một thứ to lớn đáng sợ chưa từng thấy tận mắt, hoàn toàn không thể miêu tả.

Giống như chân bạch tuộc dày bảy tám thước, mềm nhưng dai.

Phía trên bao phủ những cái hố lớn nhỏ, nhưng không phải là miệng hút của bạch tuộc bình thường, mà là những khuôn mặt người.

Trong mỗi hố, đều có một khuôn mặt người.

Chúng lộ ra nụ cười đờ đẫn, nhìn về phía đám người Lục Tân theo xúc tu lướt qua.

"Pằng pằng pằng..."

Đạn do Tiến sĩ An bắn ra trúng vào xúc tu, hồ quang điện đốt cháy da và mặt nó khét lẹt.

Xúc tu đau đớn co rút lại, những khuôn mặt sinh ra trên đó cũng đột nhiên phát ra tiếng gào im lặng, sau đó từng đôi mắt đột ngột mở ra, trong đôi mắt trống rỗng mang theo ý cười điên cuồng và dữ tợn nhìn thẳng tới.

"Vù vù vù..."

Lực lượng tinh thần như nước chảy tràn ngập hành lang trong chốc lát, hiện ra hỗn loạn như dòng điện trước mắt mọi người.

Ngay cả Tiến sĩ An cũng không dám tiếp tục tùy tiện nổ súng, mà nhanh chóng liếc nhìn Lục Tân ở phía sau.

Giờ khắc này, cô ta vô cùng hoảng sợ, lo lắng bản thân đã bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm tinh thần, sẽ không thể phân biệt rõ những Lục Tân ở trước mặt này và Lục Tân ở phía sau kia, một làn đạt quét qua, nhưng lại phát hiện người bị trúng đạn thực ra là Lục Tân mà họ đang muốn hộ tống rời đi...

Trong nháy mắt, cô ta đã thấy chắc chắn rằng Lục Tân đang được hai vị tiến sĩ Trương Vương giữ chặt.

Hơi yên tâm, tiếp tục xoay người sang chỗ khác chuẩn bị đại khai sát giới, nhưng lại đột nhiên cảm thấy, xung quanh trong phút chốc trở nên sáng trưng.

Bất giác ngẩng đầu lên thì thấy đèn trong hành lang đã sáng lên chẳng biết tự bao giờ.

Ánh sáng mờ nhạt đột ngột khiến đầu óc cô ta hơi choáng váng.

Ép mình phải ổn định lại trạng thái, ánh mắt đảo một vòng về phía xung quanh, Tiến sĩ An bỗng nhiên lại càng kinh ngạc hơn.

Mới vừa rồi, những cái xúc tu lần lượt vươn ra từ các cánh cửa và những khuôn mặt dày đặc trên các xúc tu đó.

Tất cả đều đã biến mất không thấy đâu, xuất hiện trước mặt cô ta là những nhân viên nghiên cứu với những biểu cảm khác nhau.

Họ mặc đồng phục chỉnh tề và gọn gàng, một số cầm cặp hồ sơ, một số mang theo thuốc tiêm không biết tên.

Đồng thời, môi trường phía sau bọn họ cũng không còn cũ kỹ và bẩn thỉu, mà gọn gàng và sạch sẽ.

Bọn họ mở to mắt nhìn những người trong đoàn của cô ta, hệt như đang nhìn những kẻ đột nhập không rõ danh tính.

"Bảo vệ, bảo vệ..."

Bọn họ bất ngờ đảo tới khẩu súng trên tay Tiến sĩ An, bỗng trở nên nhốn nháo, kinh hãi hét lên.

"Có người xông vào, muốn bắt cóc Lục Thiên Minh..."

"Rầm rầm rầm..."

Ở đằng xa bỗng vang lên tiếng bước chân chạy nhanh nặng nề, xen lẫn trong đó còn kèm theo tiếng súng ống va nhau và tiếng đạn được lên nòng.

Một nhóm chiến sĩ được trang bị đầy vũ trang lao đến từ đầu bên kia của hành lang, ngay lập tức xếp thành hàng, chĩa súng nhắm ngay vào họ.

"Đây là..."

Tiến sĩ An lấy làm kinh hãi, vô thức trốn sau một chiếc máy bán hàng tự động.

Cô ta vỗ mạnh vào mắt kính của mình, suýt thì bay ra ngoài.

Nhưng qua mắt kính, những gì hiện ra trước mắt cô ta là những cảnh tượng cứ chập chờn:

Bỗng chốc trong hành lang vốn tối tăm cũ kỹ, khắp nơi tràn đầy những bóng đen và những xúc tu vung vẩy ra khỏi căn phòng tối, đột nhiên lại trở thành một hành lang sạch sẽ và gọn gàng, nhân viên làm việc hoảng sợ, bảo vệ ghìm súng bước dồn ép tới từng bước.

Hai sự thay đổi hoàn toàn trái ngược, chuyển đổi liên tục trong không gian chật hẹp này, khiến đầu cô ta đau dữ dội.

Điều này khiến cô ta chợt nhận ra một sự thật khủng khiếp: "Không ổn..."

"Lực lượng này đang kéo chúng ta trở lại ba mươi năm trước..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận