Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 512: "Người có năng lực" đọc được suy nghĩ? (2)

"Anh à, anh à..."

Em gái nhận được sự khích lệ từ Lục Tân thì càng vui vẻ hơn, trông vẻ oai phong kia gần như sắp bay cả lên trời luôn.

Cô vui vẻ nhìn về phía con quái vật chỉ biết chơi trốn tìm này, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Tân, bày ra một ánh mắt nũng nịu.

"Có thể vui đùa một chút, đừng quá nóng nảy!"

Lục Tân dặn dò cô một câu, ánh mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào nó.

Trên mặt em gái lập tức lộ ra một nét mặt hưng phấn, cô duỗi hai cái tay nhỏ ra, nắm lấy cái đầu kia bẻ lên trên.

"Rắc rắc..."

Bàn tay nhỏ của cô vịn vào khiến cho đầu thứ kia "răng rắc" rung động, xương sống cũng đều sắp bị vặn đến gảy.

Nhưng cùng lúc đó, tất cả mọi người trong chi đội đều nghiêng đầu sang một bên, xương cốt rung động đùng đùng.

"Dừng lại."

Lục Tân hô một tiếng.

Anh đã phát hiện, bây giờ, những người kia như biến thành một cái chỉnh thể vậy.

Nếu như em gái bẻ gãy đầu của thứ kia, nói không chừng đầu của tất cả mọi người cũng sẽ đứt theo nó mất.

Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của em gái, anh suy nghĩ, lại nói: "Trước tiên em cứ quan sát nó đã, đợi chút nữa anh với em cùng nhau chơi đùa nó..."

Em gái do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

"Mày đang nói chuyện với ai thế?"

Lúc Lục Tân đang nghiêm túc căn dặn em gái, ngữ điệu của người đàn ông mặc âu phục trên mặt chỉ có một con mắt cũng có chút thay đổi.

Lúc đầu, hắn cho rằng tất cả đều tiến triển vô cùng thuận lợi, cho nên tâm trạng cũng đã thả lỏng không ít.

Đội xe rơi vào tay bọn hắn, vậy bọn hắn chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng duy nhất, chính là bắt hoặc là xử lý cái tên "người năng lực" không biết lai lịch này, thậm chí còn có thể dùng người của đội xe để uy hiếp anh. Nhưng mà hắn lại không ngờ, tình thế phát triển của mọi chuyện lại đảo lộn như vậy.

Lúc Lục Tân nhìn về phía đồng bọn của hắn, hắn liền có một loại dự cảm không tốt.

Bởi vì năng lực của đồng bọn hắn chính là khiến cho người ta không thể nhìn thấy được.

Nhưng chẳng những người này trông thấy được đồng bọn của hắn, hơn nữa lúc anh nhìn về phía đồng bọn của hắn, thế mà đồng bọn của hắn lại giống như nổi điên, dùng sức lắc lắc cổ của mình, cứ dùng sức khiến cho rắc rắc rung động như thế, giống như là muốn tự vặn gãy cổ của mình vậy.

Điều này khiến cho hắn cảm thấy khó mà lý giải được và có một cảm giác rất u ám.

"Lần này bắt được rồi, đến phiên mày đấy..."

Lục Tân mỉm cười xoay người lại, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục.

Cái bóng dưới chân nhanh chóng kéo dài, trong khoảnh khắc lan ra ngoài, lao thẳng về phía thân thể của người đàn ông mặc âu phục.

Lúc này bọn họ đều đứng ở trong sân, ánh đèn ở trong phòng không thể chiếu xa đến vậy.

Trong cả cái sân đều là những mảng đen lớn.

Trong màng tối thế này, quả thật cái bóng giống như cá gặp nước.

Nó có thể tuỳ tiện, bao trùm mỗi một nơi trong bóng tối, trở nên nguy hiểm đến dị thường.

Chỉ là Lục Tân cũng không ngờ, cái bóng của người đàn ông mặc âu phục không nhìn thấy, nhưng lúc cái bóng của anh phóng đến, con ngươi hắn chợt co rút lại một chút, sau đó trong thời gian cực ngắn, lập tức nhảy ra xa ba, bốn mét, đồng thời nhấc súng, "đùng" một phát bắn ra.

Thân thể cứng ngắc của Lục Tân nghiêng về bên cạnh một cái, có một viên đạn bay ngang qua thân thể của anh.

Đạn dính vào vách tường sau lưng anh, phát ra một ánh điện màu xanh.

Viên đạn đặc thù.

...

"Có gì đó quái lạ..."

Lần này Lục Tân không vội đánh trà, mà lại nghiêm túc suy tư.

Mặc dù anh không hề bị thương, nhưng ở trước mặt người này, dường như anh chỉ có thể bị đánh thôi...

Rõ ràng hắn không phải là "người có năng lực" hệ nhện, động tác cũng không phải nhanh đến kì lạ, nhưng sao lại có thể tránh thoát được sự tấn công của anh chứ?

Cái bóng run rẩy, cha cũng bắt đầu bất mãn.

Theo tính tình của ông, đương nhiên chịu không được cục diện bất lực để bị đánh thế này.

"Không được phát cáu bừa bãi đâu, phát cáu không thể giải quyết được vấn đề đâu..."

Lục Tân kiên nhẫn khuyên cha: "Trước tiên chúng ta nghĩ một chút, nhất định có thể tìm được cách để đối phó hắn..."

"Cuối cùng là ai?"

Trong lòng người đàn ông mặc âu phục đã đầy những điều khó hiểu.

Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị đầy đủ, biết đối phương là một "người có năng lực" rất mạnh có thể huỷ căn cứ thí nghiệm trong một thời gian rất ngắn, nhưng hắn không ngờ rằng đây lại là một "người có năng lực" thích lẩm bẩm, nhìn làm sao cũng thấy không bình thường, có thể huỷ được căn cứ.

Đúng, mặc dù trên mặt hắn không có lỗ tai, không có mũi, không có miệng, chỉ có một con mắt.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy Lục Tân không bình thường.

Nhằm vào năng lực của hắn mà nói, cho dù đối phương có mạnh đến thế nào đi nữa, hắn cũng chẳng để ý một chút nào.

Nhưng cái cảm giác lẩm bẩm lầu bầu thế này, khiến cho lòng hắn có hơi run rẩy.

"A, tìm được rồi..."

Đột nhiên, lúc hắn đang đổi hộp đạn dự định dùng toàn sức lực để ra tay với anh, chợt nghe thấy giọng nói có hơi hưng phấn của đối phương, sau đó hắn đã trông thấy, Lục Tân ngẩng đầu nhìn sang hắn và bảo: "Rõ ràng tốc độ của mày cũng đâu có nhanh, kém xa hệ nhện đó, nhưng mày vẫn có thể tuỳ tiện tránh thoát được sự tấn công của tao, thậm chí lúc bắn đạn ra cũng canh đến hướng tao có thể tránh sang, đây giống như là..."

"Mày đã sớm đoán được tao muốn làm thế nào?"

"Cho nên..."

Anh dừng một chút, cười nói: "Năng lực của mày là dự đoán à? Không đúng, là đọc được suy nghĩ?"

Vừa nói, ánh mắt của anh bỗng nhiên nhìn về một chỗ, nhưng cái bóng lại lập tức tràn ra ngoài xung quanh.

Dưới tình huống người đàn ông mặc âu phục không hề có phòng bị gì, đã bị cái bóng của đối phương cuốn vào bên trong.

Chỉ là không ngờ, trong khoảnh khắc cái bóng quấn lấy hắn, người đàn ông mặc âu phục lại chợt biến mất.

"Tao đã từng gặp nhiều đối thủ như thế rồi, mày là một người đoán ra năng lực của tao trễ nhất đó..."

Giọng nói của hắn vang lên giữa bốn phương tám hướng, âm thanh tinh tế: "... Hơn nữa, lại còn đoán sai hệt như mấy kẻ khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận