Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1659: Đả kích khoảng cách xa (3)

Từng tầng lực lượng tinh thần dòng nước lũ, từ trong lòng bàn tay người kia lan tràn về phía toàn bộ thân xe lửa.

Sức mạnh tinh thần như nước rửa sạch tất cả các toa xe, và giống như mở cửa phòng, phá vỡ một cửa sổ thủy tinh trên thân xe lửa, tinh thần thể đã bị nhốt trong chiếc xe lửa này được phóng thích, phát ra một tiếng hoan hô reo hò cảm động.

Soạt...

Xe lửa dừng lại, thân xe vỡ nát be bét, ánh sáng hồng hoang yêu dị sắp tắt.

“Nếu ngươi vẫn muốn ở chỗ này dạo, vậy đi theo ta đi dạo toàn bộ thế giới một chút đi!”

Lục Tân vặn cổ tay, hài lòng đánh giá chiếc xe lửa U Linh này một chút, xé một lỗ hổng trên người nó, đi vào.

Đi dạo ăn uống...

Một phút sau, đoàn tàu này đi tới trước mặt Thanh Cảng, Lục Tân đứng trên đầu tàu, vẫy tay chào mọi người.

Phương tiện đi lại, đã có.

"Đợi chút hãy nói, có xe riêng, cấp bậc của công việc này đã được tăng lên."

Mọi người xếp hàng lên tàu, ai nấy đều tán thưởng không thôi, nhất là Số Tám xách vali.

Vẻ mặt hắn ta cảm thán, "Trước kia chúng ta thi hành phán xét, đều tự đi bằng hai chân.”

"Hiệu suất mới là thứ nhất."

Lục Tân ngồi ở ghế phía trước, cảm thấy có chút không thoải mái, liền hơi vỗ vỗ thân xe.

Sau đó, hình ảnh trong xe bắt đầu thay đổi, tạo thành phong cách ghế thương gia.

Mọi người càng vui vẻ, mỗi người vui vẻ tìm vị trí của mình ngồi xuống, có người còn đang tranh thủ chỗ ngồi cửa sổ.

Cho đến khi tất cả mọi người lên xe, Bích Hổ vội vàng tới tìm Lục Tân, lặng lẽ nói, "Đội trưởng, không tốt..."

Lục Tân giật mình một chút, vội vàng nói, "Làm sao vậy? ”

"Chuyện chọn đội viên này đi, không có tôi là không được, anh xem những người anh tìm đi..."

Vẻ mặt Bích Hổ lo lắng, "Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, cũng đã có người đào tẩu..."

"Vừa rồi anh nói là mười hai đội viên, nhưng tôi đếm như thế nào cũng chỉ có mười một..."

Lục Tân phản ứng một chút, nhìn về phía ghế cuối cùng, Mê Tàng đang ngồi rất trung thực, bốn xúc tu đều đặt trên đầu gối.

Lục Tân không nhịn được, hạ giọng: “Cậu theo cha tôi lâu như vậy, vẫn ở giai đoạn thứ nhất?”

“Đúng rồi.”

Bích Hổ dùng lý lẽ khẳng khái nói: “Tôi cũng đã trở thành Đại tế tự khủng bố rồi, còn tăng lên cái gì nữa?”

Lục Tân phát hiện mình không phản bác được.

"Em gái đang chờ cậu..."

Rơi vào đường cùng, đành phải chỉ chỉ em gái đáng thương đang nhìn Bích Hổ ở xa xa, thầm nghĩ Bích Hổ là nhân duyên tốt...

"Em gái xin chào, ôi chao, anh cũng không biết em có bộ dáng chân thật xinh đẹp như vậy..."

Bích Hổ vừa nghe em gái tìm mình, lập tức điên cuồng chạy tới bên cạnh Tiểu Thập Cửu, tràn đầy nhiệt tình muốn đi lên ôm.

Làm cho Tiểu Thập Cửu ngoan ngoãn bị dọa lập tức lấy dao ra.

Bích Hổ cảnh giác lui về phía sau một bước, nghiêm túc nói, "Em gái, anh biết em tức giận, nhưng em nghe anh giải thích..."

"Kỳ thật anh thích đi theo em hơn, lúc trước chúng ta cùng nhau làm việc tốt trên đường phố Thanh Cảng lúc đêm khuya thật thú vị a, chỉ tiếc sau đó chú đã tìm tới anh. Ông ta cũng không ép buộc anh, chắc chắn không có, chỉ là bỗng nhiên ông ta cho anh một cái tầm nhìn tốt đẹp, ví dụ như hiện tại, anh đang suy nghĩ nên dùng phương thức thông gia chính trị để đưa ra đơn xin cưới Linda làm vợ với Thanh Cảng..."

"Anh biết em gái em đối với anh là tốt nhất, bếu như lá đơn đấy không được thông qua, em có thể trói Linda lại đây giúp anh?"

"Thành thật mà nói, chuyện thông gia chính trị này anh vẫn có một chút không thích ứng..."

Lục Tân ở phía trước nhìn Bích Hổ nói rất vui vẻ, em gái thì đang treo trên trần xe, vẻ mặt phẫn nộ, hơi cảm khái.

Anh cũng không nhắc Bích Hổ là đã nhận lầm người.

Hơn nữa, nhìn chỉ số tức giận hiện tại của em gái, cuộc hôn nhân này của gã hẳn là thất bại rồi...

Đi dạo ăn uống, đi dạo ăn uống

Đoàn tàu bắt đầu khởi động chậm rãi, bởi vì đang trong giai đoạn mài giũa, không có mục tiêu cụ thể, hơn nữa chấn thương tâm lý còn chưa khỏi hẳn, chạy cực kỳ chậm, giống như một ông lão lớn tuổi, run rẩy đi vòng quanh tường của thành vệ tinh xung quanh Thanh Cảng.

Khi chạy đến một cây cầu treo sắt thép bên cạnh thành vệ tinh Số Ba, chậm rãi dừng lại.

Chờ xe bên trong đi ra, xe lửa chạy vào, trang bị vật tư.

Công tác chuẩn bị thì ít nhiều vẫn phải làm một chút.

Ví dụ như thức ăn, nước sạch, đặc sản mà Bích Hổ mang về, tạp chí giải sầu mà Bích Hổ thích, vân vân...

Các chiến sĩ bên cạnh cầu treo nhìn chiếc xe lửa dưới ánh trăng màu đỏ, lộ ra vẻ vô cùng chân thật, biểu tình ít nhiều có chút kỳ quái.

Thế giới đã như thế này.

Vậy thì xuất hiện một chiếc xe lửa quỷ dị cũng là rất bình thường đi...

Nếu đã xuất hiện một chiếc xe lửa quỷ dị, như vậy nó bị người có năng lực Thanh Cảng chúng ta trưng dụng, cũng là rất bình thường chứ?

Mà mọi người trong xe lửa, cũng không sốt ruột, chỉ là thoải mái ngồi ở chỗ ngồi.

Trên nóc xe, cùng với trong xe, đều tụ tập đầy những người ẩn núp cần cù, đội mũ dạ nhỏ màu đen.

Bọn họ đi tới đi lui trong xe, có người ở phía dưới giúp đỡ vận chuyển vật tư vào trong xe lửa, có người quét dọn vệ sinh, có người ôm đầy nước đóng chai, từng người đưa đến chỗ ngồi, thái độ nhiệt tình, hơn nữa tuyệt đối không đề cập đến chuyện thù lao.

Dù sao bạo quân đã nói, sau đó thống nhất giải quyết.

Mà ngoại trừ hỗ trợ ra, còn có một người ẩn núp thoạt nhìn đã có tuổi, ngồi ở một cái ghế thương gia bên cạnh Lục Tân, trước người đặt một cái máy đánh chữ cũ kỹ, trên mặt còn giống như đúc đeo một bộ kính tròn.

"Tạch."

“Tạch."

Cũng là lúc vật tư vừa mới chuyển đi, chuẩn bị khởi hành, máy đánh chữ bên cạnh lão ẩn núp bắt đầu phát ra âm thanh.

Hắn chậm rãi gõ hai cái, rút hai tờ giấy trắng ra, đưa cho Lục Tân.

"Chỗ này còn sống?"

Lục Tân nhận lấy hai tờ giấy trắng, chỉ thấy phía trên đang viết hai điểm tọa độ.

Danh hiệu mặt người đàn dơi.

Cấp bậc nghi ngờ nguồn ô nhiễm cấp thành phố

Vị trí ô nhiễm ở thị trấn Khí Thủy.

Tóm tắt nhiệm vụ không biết loại nguồn ô nhiễm, một đám sương mù đen bao phủ thị trấn Khí Thủy. Bên trong có thể nghe thấy âm thanh cọ xát nanh vuốt và tiếng kêu hỗn loạn của dơi. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con dơi mặt người bay ra khỏi sương mù, cùng những con chó trưởng thành. Sương mù có di chuyển, nhưng di chuyển chậm. Sương mù có một sức hấp dẫn dị thường nào đó, khi nghe được thanh âm trong sương mù, con người khẩn trương muốn tiến vào.

Người truyền tin: Chó giữ nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận