Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 230: Tuyệt chiêu điều khiển áp lực (2)

Trần Tinh nhận chiếc vali màu bạc từ tay Lục Tân, nói với Lục Tân và Bích Hổ: “Đã bố trí xong xe đưa các anh trở về, tôi sẽ hộ tống những đồ đạc các anh mang về đến việc nghiên cứu, công tác thanh lý và những đồ đạc bị hư hại đã có người chuyên môn tiến hành.”

“Hai người các anh đều có ba ngày nghỉ, có thể suy nghĩ viết báo cáo nhiệm vụ lần này như thế nào.”

“Nhớ để ý điện thoại, có việc sẽ thông báo cho các anh.”

Thấy cô ta vẫn giống như trước, sắp xếp tất cả đều ổn thỏa thì Lục Tân và Bích Hổ chỉ có thể đồng thời trả lời: “Rõ!”

“Được.”

Trần Tinh cầm một chiếc còng tay, khóa chiếc vali vào cổ tay của mình, sau đó dưới sự hộ tống của hai tiểu đội bảo vệ mặc đồ đen mà ngồi vào trong một chiếc xe, quyết định nhanh chóng rời đi.

Có những thành viên khác tới, còng tay và xích chân tên bị Bích Hổ bắt sống một lượt sau đó lại hỏi thăm Bích Hồ Và Lục Tân không có đồ đạc rơi ở trên xe xong xuôi mới lái quái thú sắt đi.

Hai người Lục Tân và Bích Hổ cũng lập tức cảm thấy áp lực giảm đi.

Lúc ngồi ở trên chiếc xe jeep kia, bọn họ liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

“Đồng chí đơn binh, Bích tiên sinh, hai người muốn đi đâu?”

Tài xế vẫn là người đầu trọc kia, vẫn vẻ bất cần mà lái xe.

Chỉ là bây giờ nghe giọng điệu của hắn ta đã tôn trọng hơn lúc trước một ít.

“Đại dương màu xanh lam. . .”

Bích Hổ lập tức lớn giọng hô một câu: “Đoạn đường này làm tôi sợ muốn chết, tôi phải đi thư giãn một tí. . .”

Lục Tân lập tức hơi bất ngờ mà liếc mắt nhìn Bích Hổ.

Bích Hổ hơi im lặng, chợt vẻ mặt lại tươi cười, thản nhiên nói: “Anh Lục, anh không đi à? Trên đường áp lực lớn như thế, không thư giãn một tý thì lỡ sau này mất khống chế thì phải làm sao đây? Anh yên tâm, chuyến đi vừa rỗi may mắn có anh luôn quan tâm, tất cả chi phí hôm nay để tôi bao…”

Mặt Lục Tân lập tức biến sắc, rất dao động.

Chỉ là sau khi tính toán một lúc vẫn lắc đầu cười, nói: “Anh cứ đi trước.”

Sau bốn mươi phút, xe dừng lại trước tòa nhà cũ.

Lục Tân xuống xe, nói với tài xế một tiếng: “Cảm ơn!”

Nhớ đến tốc độ lúc Bích Hổ xông vào đại dương màu xanh lam, trên mặt anh vẫn mang theo vẻ tươi cười.

Có thể nhìn ra Bích Hổ rất thích như vậy.

chẳng qua sau khi thực hiện nhiệm vụ căng thẳng như vậy mà có một loại sở thích để thư giãn như thế cũng tốt. Dù sao nhớ lại bốn ngày trước lúc ra khỏi thành cho đến khi trở về hôm nay, trong quãng thời gian đó đã trải qua đủ loại chiến đấu và thần bí…

… Anh cũng không khỏi hơi rùng mình, nghĩ thầm: “Thật là nguy hiểm!”

Chỉ tiếc là dù sao mình và Bích Hổ cũng không giống nhau, cách giải tỏa áp lực cũng không giống nhau.

Gã ta có cách giải tỏa áp lực này nhưng anh lại không được. Đây cũng không phải là việc người nào mời, mà bất kể là ai mời thì Lục Tân cũng đều cảm thấy hơi đau lòng…

Lên lầu ăn cơm với gia đình trước thôi.

Trong mấy năm nay, đây là lần lâu nhất anh xa gia đình.

Mặc dù lúc chia tay lần cuối, biểu hiện của cha khiến cho không khí của gia đình hơi căng thẳng, cũng khiến Lục Tân ý thức được lần này cho dù mình có về đến nhà thì cũng sẽ không còn tình cảm ấm áp, êm đềm như trước kia nữa…

Một tiếng thở dài không ai có thể nghe thấy, Lục Tân bắt đầu cất bước đi về phía lầu trọ đen kịt và sâu hun hút kia.

Cũng vào lúc anh sắp rảo bước vào trong tòa nhà cũ thì điện thoại vệ tinh bỗng dưng rung lên.

“Đồng chí đơn binh, nghe nói anh đã về rồi…”

Gọi điện thoại tới chính là Hàn Băng, thanh âm vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu, cực kì dễ nghe.

“Đúng vậy, cô biết rồi à?”

Lục Tân dừng chân ở lầu trọ, vừa cười vừa nói.

“Anh vừa về đến là tôi biết ngay rồi, cảm thấy anh sắp làm xong việc nên gọi điện thoại cho anh.”

Hàn Băng cười nói: “Chúc mừng anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này.”

“Đâu có, đâu có.”

Lục Tân vội cười trả lời, ngồi xuống bên cạnh cầu thang: “Tôi chỉ là dùng hết sức mình mà thôi.”

“Nếu như tất cả mọi người đều tự nguyện dùng hết sức thì trong thành phố của chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều…”

Hàn Băng cười, kiên trì khen Lục Tân một câu, sau đó nói: “Còn có, trong thời gian anh ra khỏi thành phố, tôi đã giúp anh chỉnh lý và tập hợp xong nhiệm vụ lần trước và thù lao rồi, chỉ cần anh gật đầu thì tất cả thù lao chắc chắn sẽ…”

“Chờ chút. . .”

Lục Tân vội cắt ngang cô ấy, sau đó móc ra một nửa điếu xì gà đã hút dở, từ từ đốt: “Nói từng cái một thôi!”

“Được rồi. . .”

Giống như Hàn Băng là đột nhiên nhận ra ý của Lục Tân nên vui vẻ cười một tiếng.

Sau đó cô ở bên kia đầu dây điện thoại bắt đầu trở nên rất nghiêm túc, chậm rãi nói “Đồng chí đơn binh đã tố cáo cha con nhà họ Hứa đã giấu bức tranh đó đi. Đối với Sở làm sạch ô nhiễm đặc biệt chúng ta mà nói là một hành vi rất đáng cổ vũ, có thù lao là một vạn nguyên ở đây…”

“Sau sự kiện hoa hồng khuếch tán, đồng chí đã ngăn cản người có ngăn lực ô nhiễm khuếch tán trung tâm thương mại có hơn vạn người, thù lao là một trăm ngàn.”

“Bức tường phía nam thành phố Vệ Tinh hai bị bom tinh thần làm ô nhiễm, bị đánh giá là mức độ nguy hiểm cấp hai, thù lao ba trăm ngàn…”

“Anh huấn luyện ở sảnh cảnh vệ, trợ cấp một ngày là hai trăm, đến nay là bảy ngày…”

Nghe Hàn Băng đếm từng việc mình đã hoàn thành và thù lao nhận được. Lục Tân cầm điện thoại ngồi ở trên bậc thang, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận