Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 95: Ô nhiễm và bị ô nhiễm

Mặt mày Lục Tân xanh mét, nhìn em gái ăn con rắn kia, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Mà cô gái nằm dưới đất kia, sau khi được em gái tách khỏi cái con rắn này xong cũng co rút một trận kịch liệt, sau đó lập tức trở nên yên tĩnh lại, không chỉ không còn kiểu vặn vẹo vùng vẫy điên cuồng kia, thậm chí đến một chút động tĩnh cũng đều không có, kiểu hoàn toàn dừng lại này vô cùng đột ngột, đột nhiên nhìn, quả thực không khác bị bắn một phát vào đầu cho lắm.

"Cái này... Đây là..."

Ông Hứa một mặt hoảng sợ: "Tiêu Tiêu, con bé... Sao rồi?"

Đài từ kín đáo rất rõ ràng: "Nó còn sống chứ?"

Vừa rồi, ông ta chỉ nhìn thấy lúc đầu Lục Tân áp chế con gái mình, sau đó anh đột ngột đứng lên, lui qua một bên, chau mày, dường như đang nhìn cái gì đó, trong lúc đó từ đầu đến cuối chỉ làm ra vài động tác nhỏ ví dụ như "đưa tay", "lo lắng", "cảm khái", "nhíu mày" vân vân, thậm chí lúc cuối cùng anh còn đột nhiên móc súng ra, chĩa vào con gái mình rồi bước lên vài bước.

Có điều, cuối cùng thật sự anh cũng chẳng làm gì nữa, thậm chí cũng chẳng đến gần con gái mình.

Phản ứng quỷ dị đến kịch liệt nhất, cuối cùng chợt hoàn toàn bất động.

Ông ta giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, thậm chí cũng không biết là con gái của mình đã được trị khỏi hay là bị giết chết nữa...

"Cô ta có sao hay không thì tôi không biết..."

Lục Tân đưa mắt nhìn em gái hưng phấn ăn đồ ăn vặt ở bên cạnh, lại đánh giá cô gái dưới đất rồi nói: "Có điều, hẳn là ô nhiễm được giải quyết rồi..."

"Tôi..."

Suýt nữa, trái tim của ông Hứa đã ngừng đập:

Dù sao cũng không có khả năng tôi mời cậu giải quyết vấn đề của con gái tôi mà cậu lại giải quyết nó được nhỉ?

"Bác sĩ, bác sĩ mau vào..."

Trong kinh hoảng, ông ta vội vàng vừa kêu to, vừa vội vã đi về phía trước.

"Phần phật."

Cửa lớn được mở ra, nhóm nhân viên y tế trước đó đẩy hòm sắt cùng nhau vọt vào, ở phía sau bọn họ còn có Lưu mập mạo đang thò đầu ra nhìn vào bên trong, sau khi những người này vọt vào, quan sát cảnh tượng dưới đất lập tức cũng đều lấy làm kinh hãi, nhao nhao tiến lên, đầu tiên là thử mạch đập với hô hấp của cô gái, lúc này mới yên lòng lại, luống cuống tay chân đặt cô ta lên ghế sô pha.

"Trông dáng vẻ không có vấn đề rồi..."

Lục Tân cứ như yên lặng ở bên cạnh nhìn xem như vậy, trong lòng âm thầm phỏng đoán.

May mắn thay cô gái không có chết, nếu không thật sự không biết tính khoản này như thế nào nữa.

Rõ ràng đã chữa khỏi triệu chứng bị ô nhiễm của cô ta, nhưng người lại chết đi, chẳng phải vấn đề đã dần trở nên phức tạp sao?

Ví dụ nói: Mình nên nhận thù lao như thế nào?

Dựa vào đây cân nhắc, có phải nên thêm một điều vào trong hợp đồng lần kế tiếp:

Chỉ thanh lý ô nhiễm, bất kể sống chết?

Cảm giác có gì đó quái quái...

"Cảm ơn cậu, cậu đơn binh, thực sự cảm ơn nhiều..."

Mà ông Hứa kia sau khi xác nhận tính mạng của con gái mình chẳng có gì đáng ngại, càng không có trước đó sự điên cuồng quỷ dị lúc trước, cũng lập tức vui mừng nhướng mày, có chút kích động đi tới trước mặt Lục Tân, vô thức đưa tay ra, dường như muốn biểu thị cảm ơn với anh.

Tay chỉ rời khỏi một nửa lại muốn rụt về.

Cũng không biết vì sao, nhìn Lục Tân yên lặng đứng ở đây, không hiểu sao ông ta lại cảm thấy có chút kính sợ.

Lúc đầu nhìn người tuổi trẻ này, chẳng qua chỉ cảm thấy bình thường.

Bây giờ nhìn lại, luôn có thể cảm thấy trên người anh có một loại khí chất thần bí mà tà dị.

Lục Tân chủ động kéo tay của ông ta qua, cầm một chút, nói: "Không cần cám ơn, nên làm mà, thật ra trước đó tôi cũng không có nắm chắc."

Nói rồi cười cười, bảo rằng: "Cũng may cô ta không chết."

Sắc mặt của ông Hứa lập tức có chút phức tạp, muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói.

"Chuyện cô ta bị ô nhiễm tạm thời hẳn là được giải quyết rồi, vậy chỉ còn lại một chuyện cuối cùng."

Sau khi Lục Tân thu hồi tay, vừa nhìn về phía cô gái kia, nhẹ nói.

"Vẫn chưa chấm dứt sao?"

Rõ Ràng ông Hứa cũng lấy làm kinh hãi, nhìn con gái một cái.

"Đúng vậy!"

Lục Tân nói: "Ông không thấy kì lạ là vì sao con gái ông lại bị ô nhiễm à?"

Mặc dù tính đến nay anh vẫn còn làm công việc này chưa lâu, chưa qua huấn luyện đủ nhiều, nhưng Lục Tân lại hết sức rõ ràng, so với người cùng bị ô nhiễm, nguồn ô nhiễm mới là vấn đề quan trọng nhất, nếu như không làm rõ nguồn ô nhiễm thì chẳng ai có thể bảo đảm rằng không bị ô nhiễm lần hai, càng không biết cái nguồn ô nhiễm kia, có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người khác trong thời gian cực ngắn hay không...

"Nhìn từ biểu hiện vừa rồi, tôi càng thiên về việc cô ta không phải sinh ra biến dị tinh thần, mà là bị nguồn ô nhiễm ảnh hưởng."

Thấy dường như ông Hứa không hiểu lắm, Lục Tân nói ra lý giải của bản thân.

Ông ta thấy nhân viên y tế đã đỡ con gái mình lên ghế sofa, băng bó kỹ vết thương, liền thấp giọng dặn dò một câu.

Nhân viên y tế rất nghe lời ông ta, tiêm một mũi cho Hứa Tiêu Tiêu, sau đó rời khỏi.

Lúc tất cả mọi người đều đã lui ra khỏi phòng khác, lúc này ông Hứa mới có chút căng thẳng, ngồi xuống bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, rồi thấp giọng gọi: "Tiêu Tiêu, bây giờ con cảm thấy thế nào? Có thể nghe thấy lời cha nói không? Có thể nói chuyện không?"

Lúc ông ta gọi đến tiếng thứ ba, mí mắt của con gái ông ta có hơi giật giật, khẽ hé mở.

Dường như cô ta hơi mê mang, rất lâu mới có thể tập trung ánh mắt trông thấy gương mặt của ông Hứa.

"Cha..."

Rõ ràng là cô ta vô cùng yếu ớt, nhưng lúc khôi phục lại ý thức thì lại chợt khẩn trương.

Thân thể hơi nghiêng lên trên, dường như muốn trực tiếp ngồi dậy, khẩn trương nói: "Thứ kia..."

Cô ta giống như có chuyện gì đó cực kì quan trọng, muốn nói ngay với ông Hứa.

Nhưng chỉ vừa thoáng ra khỏi miệng thì lại thấy Lục Tân ở bên.

Lời sắp ra khỏi miệng bỗng nhiên dừng lại, kêu lên: "Nhanh... Trước tiên cha cho anh ta ra ngoài đi!"

"Chuyện này..."

Rõ ràng là ông Hứa hơi chần chừ, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Tân.

Lúc này Lục Tân vừa mới ngồi trên ghế sofa, lấy ra một bao thuốc dúm dó đang chuẩn bị đốt.

"Mau bảo anh ta ra ngoài đi..."

Cô gái có chút lo lắng, dùng sức nắm lấy tay áo của ông Hứa.

Thấy dáng vẻ của ông Hứa, Lục Tân liền gật đầu, bảo: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc trước, các người cứ nói đi!"

Nói xong liền đứng lên, quay người đi về phía cửa.

Phía sau truyền đến giọng nói cảm kích của ông Hứa: "Tạ ơn, tạ ơn cậu đơn binh."

"Cậu đơn binh, thật sự là quá lợi hại, đáng tiếc không thể tận mắt thấy cậu đại triển thần uy!"

Lục Tân đi ra cửa, đang chuẩn bị rút ra nửa điếu thuốc hút dỡ dang lần trước để đốt, liền thấy người họ Lưu mập mạp kia đi đến, một mặt cảm khái, vừa nói, vừa lấy ra đầu lọc thuốc lá màu vàng, anh nhét bao thuốc của mình vào túi, nhận lấy thuốc của Lưu mập mạp, sau đó hơi nghiêng đầu, châm điếu thuốc vào chiếc bật lửa mà Lưu mập mạp đang đốt.

"Lần này trái lại rất đơn giản, hy vọng lúc đối phó với nguồn ô nhiễm cũng dễ dàng như vậy!"

Anh vừa hút thuốc vừa nói một câu.

"Nguồn ô nhiễm?"

Họ Lưu mập mạp nao nao.

"Đúng thế!"

Lục Tân hiếu kì nhìn ông ta một cái, nói: "Đã nhận phần ủy thác này, vậy tôi nhất định sẽ giúp các ông xử lý đến cùng, không riêng gì cứu cô gái này mà cũng sẽ cùng nhau giải quyết nguồn ô nhiễm, hơn nữa ông cứ yên tâm, tôi cũng sẽ không đòi thêm phí bừa bãi đâu..."

Họ Lưu mập mạp nghe thấy, trái lại sửng sốt một chút, sau đó cười một tiếng.

Hai người cứ đứng ở trên bậc thang hút thuốc, các bác sĩ khoác áo trắng ở cách đó không xa đều vụng trộm đánh giá Lục Tân bên này.

Trôi qua không bao lâu, khoé mắt Lục Tân thoáng nhìn một cái, em gái giống con quỷ thuận theo vách tường bò tới, cô ngồi xổm ở trên cột đá cẩm thạch bên cạnh mình, duỗi cái đầu nhỏ đến, thần thần bí bí nói: "Bọn họ đang nói chuyện về một bức tranh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận