Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1477: Vẫn cần hai trăm triệu (1)

Dù cho em gái đã vướng phải rắc rối thế nào, thân là anh trai, mình cũng nên giúp đỡ con bé đúng không?

Hơn nữa, em gái lại hiểu chuyện như vậy…

Sao có thể dây vào rắc rối nào cho được?

Trong lúc Lục Tân chột dạ trả lời câu hỏi của em gái, sau đó cưỡng ép ôm cô quay về lều vải, tiến sĩ An và Trần Tinh cũng đã nhận được tin Lục Tân quay về, hai người đồng thời chạy tới, vừa nhìn đã thấy như có lời muốn nói.

Trên gương mặt xinh đẹp của tiến sĩ An đeo một chiếc kính không gọng, nhẹ nhàng lướt mắt qua người Lục Tân.

Sau đó, tựa như như đã biết được điều gì, cô ta cũng chẳng nói thêm gì khác mà chỉ lẳng lặng tháo mắt kính xuống.

Tiếp theo, cô khẽ gật đầu với Lục Tân, nhẹ giọng nói: “Nếu quay về được là tốt rồi.”

“Mọi người rất đúng hẹn, bây giờ vẫn còn cách thời gian chúng ta hẹn nhau khoảng hai giờ.”

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong tất cả dụng cụ cần thiết cho việc điều tra, hai giờ sau, liệu mọi người đã có thể đi cùng chúng tôi chưa?”

“Còn chưa tới hai giờ?”

Lục Tân cảm thấy hơi kinh ngạc, suốt cả chuyến đi vừa qua, anh cứ tưởng rằng mình chỉ mới đi có ba bốn giờ.

“Thời gian ở trong Vực Sâu thường sẽ khiến người ta cảm thấy bị rối loạn.”

Tựa như đã nhìn thấu nghi ngờ của anh, tiến sĩ An khẽ gật đầu, giải thích: “Huống chi, chỗ mấy người đến cũng không phải là một nơi bình thường.”

“Được.”

Nhìn thời gian, Lục Tân gật đầu: “Lên đường đúng vào lúc ấy cũng được thôi…”

Mẹ đã nói là sẽ giao toàn bộ chuyện này cho anh, vậy thì nếu đã muốn chuộc lợi việc gì đó, hẳn là sẽ không có cách nào để nói toẹt ra liền.

“Nhưng mà…”

Ngay khi tiến sĩ An gật đầu, chuẩn bị rời đi, Lục Tân bỗng nhiên lại nghĩ tới một vài chuyện cần nói.

Bắt gặp ánh mắt có chút nghi ngờ của tiến sĩ An, Lục Tân thử hỏi: “Trước đó chúng ta đã từng bàn về số tiền thù lao hai trăm triệu rồi nhỉ…”

Nghiêm túc suy nghĩ, hình như mẹ chưa bao giờ nói rằng bà muốn quyền hành của cha, thế thì cũng không đến mức là chẳng cần hai trăm triệu đó đúng không?

Chắc chắn là bà chưa từng nói như vậy.

Đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau.

Ngay cả tiến sĩ An cũng không khỏi ngẩn ra, sau đó trên mặt nở nụ cười, gật đầu nói: “Cậu cần phải chắc chắn một chút…”

Cô hơi ưỡn ngực lên, nói: “Cậu muốn hai trăm triệu hay là tôi?”

Bị những lời chòng ghẹo của cô làm cho đỏ cả mặt, Lục Tân ngượng ngùng quay đầu nhìn Trần Tinh đang chờ để nói chuyện ở bên cạnh.

Sau đó kiên định nói: “Hai trăm triệu.”

Tiến sĩ An nhìn Trần Tinh theo ánh mắt anh, con ngươi lập tức phóng to.

Hồi lâu sau, vẻ mặt của cô bỗng trở nên nhạt nhẽo vô vị, ngay cả sắc mặt cũng dần lạnh lùng đi.

“Thế thì hai trăm triệu cũng không thành vấn đề.”

Nói xong, cô chán ghét quay người đi, không thèm để ý gì khác mà đã rời đi luôn.

“Đi thong thả nhé…”

Lục Tân nhiệt tình gọi với theo sau lưng cô.

“Hai trăm triệu gì vậy?”

Trần Tinh vẫn luôn kiên nhẫn chờ họ nói xong chuyện, hơn nữa còn cố tình không tránh đi, chẳng qua chỉ nghe họ nói gì đó về “Vực Sâu”, sau đó lại là “Thù lao”, nghe bao nhiêu cũng chẳng hiểu mô tê gì, cuối cùng, chỉ có cụm “Hai trăm triệu” là nghe thấy rõ nhất, khiến trong lòng cô chợt thấy vô cùng bất mãn.

Cô lạnh lùng nhìn theo bóng lưng đang rời đi của vị tiến sĩ An kia: “Điểm phiền phức nhất của viện nghiên cứu chính là bọn họ cứu thích đi quấy rối thị trường của người khác…”

“Nhớ lúc đó, chỉ cần tám ngàn tệ là đã có thể mời được các chiến sĩ có trách nhiệm đến xử lý một sự kiện ô nhiễm…”

“Thế mà bây giờ, số tiền thù lao ấy đã lên tới hai trăm triệu…”

“Tổ trưởng Trần, cô cũng nghe rồi đó…”

Lục Tân nhiệt tình lịch sự tiễn tiến sĩ An đi, sau đó mới cười nhìn về phía Trần Tinh: “Hai giờ sau, tôi cần phải đi tiếp, trước đó tôi cũng đã nhận lời mời đến tiếp viện viện nghiên cứu, trở thành cố vấn đặc biệt cho nhóm điều tra của bọn họ.”

“Vậy nên…”

“À à…”

Từ những lời nhắc nhở của anh, Trần Tinh mới dần tỉnh lại trong những phép tính của mình, sau đó vội vàng gật đầu nói: “Cậu có thể đi.”

Dừng một chút lại bổ sung thêm: “Không cần viết đơn xin nghỉ thêm lần nữa.”

Vị cấp trên này thật chu đáo quá đi…

Bảo sao mỗi khi nhìn thấy cấp trên, trông mọi người đều vừa thân thiết vừa vui vẻ…

Trong lòng Lục Tân cảm thán, nếu thật sự phải viết đơn xin nghỉ thêm lần nữa thì e là cũng không tiện bảo mẹ và cha đến ký tên tiếp.

“Lần này cậu quay về đúng lúc lắm.”

Sau khi tỉnh táo lại, Trần Tinh cũng nhanh chóng quay về chế độ làm việc thường ngày của mình, trong ngực cô ôm một tập tài liệu, xoay người đóng cửa lại.

Sau đó nghiêm túc nói với Lục Tân: “Chúng tôi đã biết về chuyện cậu chuẩn bị đi điều tra với đám người ở viện nghiên cứu, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là lúc nãy chúng tôi vừa mới phát hiện ra một chuyện, vốn cũng đang lo lắng rằng cậu sẽ không thể quay về kịp, thế thì sẽ không kịp bàn giao cho cậu.”

“Bây giờ thì cậu đã về rồi, trước mắt cứ để cậu xem cái này đã.”

“Phát hiện chuyện gì?”

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Lục Tân lại hơi ngẩn người ra.

“Chuyện liên quan tới cậu!”

Sắc mặt Trần Tinh ngưng trọng, thấp giọng nói một câu.

Sau đó, cô lấy tập tài liệu đang ôm trong lòng ra, sau một hồi suy nghĩ mới giải thích: “Tôi phải nói cho cậu về chuyện này trước đã.”

“Sau khi cậu gia nhập Bộ phận thông quan đặc biệt, Bộ phận thông qua đặc biệt đã từng tiến hành điều tra về quá khứ của cậu như luật lệ đã quy định.”

Cô nhấn mạnh vào mấy chữ “như luật lệ”, sau đó mới nói tiếp: “Tuy nhiên, vào lần điều tra ấy, trừ tòa nhà cũ nơi cậu sinh sống, ngôi trường cấp ba nơi cậu từng học và một ít liên lạc giữa cậu với cô nhi viện Trăng Máu ra, chúng tôi không tìm thấy manh mối đặc biệt nào khác.”

“Về sau, bởi vì cậu đã giải quyết được rất nhiều sự kiện ô nhiễm và nguy hiểm ở Thanh Cảng nên giáo sư Bạch đã đưa ra một đề nghị.”

“Bảo lưu toàn bộ tất cả tài liệu về cậu ở mức cao nhất, không cho phép người ngoài theo dõi.”

“Những thông tin trong cuộc điều tra về bối cảnh của cậu, tất nhiên là chỉ xảy ra vào lúc bắt đầu, cũng đều bị bắt phải dừng lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận