Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 177: Chợ dịch vụ

Bầu trời ở hướng Tây Nam có hơi đỏ lên một chút, đích xác là do ánh đèn chiếu rọi. Lục Tân và Bích Hổ vẫn luôn hướng về phía trước mà đi, rất nhanh họ phát hiện mảng trời ửng đỏ kia dần trở nên rõ ràng, giống như một tầng sương mù mờ nhạt màu đỏ, bên dưới có luồng ánh sáng mờ ảo.

Đi thêm khoảng chừng mười phút nữa, bọn họ nhìn thấy một tấm bảng chỉ đường rỉ sắt nằm ở ven đường.

Nó xiêu vẹo đứng bên đường, trên mặt được dùng một loại sơn màu đỏ vẽ vài chữ lớn qua loa và ký hiệu mũi tên:

"Thị trấn Hắc Thuỷ."

Dưới bốn chữ này còn được viết vài chữ nhỏ như "Đổ xăng", "Ăn cơm", "Đại Bảo..."

Chữ cuối cùng không còn nhìn rõ được nữa.

"Cũng đầy đủ dịch vụ đấy..."

Bích Hổ thoáng lấy lại tinh thần, thuận theo mũi tên chỉ hướng mà lái xe rẽ vào một con đường nhỏ rải đầy đá vụn.

Hai bên đường tối tăm, chỉ có cỏ dại cao bằng con người.

Có đôi khi, Lục Tân sẽ nghe thấy tiếng động linh tinh truyền đến từ bên trong đám cỏ dại, còn có thể trông thấy cỏ dại đang lắc lư nữa.

Bích Hổ khẽ cười, giải thích: "Là con thỏ."

Lục Tân nhìn thoáng qua, hỏi: "Có thể bắt một con được không?"

"Đừng nha..."

Bích Hổ giật nảy mình, vội ngăn anh lại rồi khẽ nói: "Đó là thỏ do thị trấn Hắc Thuỷ thả ra để quan sát động tĩnh đấy."

"Lúc chúng ta đến thị trấn Hắc Thuỷ vào giờ tý, trên cơ bản những người này cũng đã thăm dò lai lịch của chúng ta rồi."

Bấy giờ, Lục Tân mới hiểu, con thỏ này chính là dụng cụ thăm dò.

Chạy trên con đường nhỏ khoảng nửa tiếng, xe mới lái đến một nơi cách rất gần đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy đây là một thị trấn được xây trên một địa thế tương đối cao, xung quanh đều có hàng rào gỗ thô to cao khoảng ba bốn mét, phía trên quấn đầy những lướt sắt dữ tợn, ánh đèn mà họ nhìn thấy ở phía xa thật ra là một phần nhỏ toát ra từ trên hàng rào.

Bên ngoài hàng rào, có từng chiếc xe tải lớn đen nhánh lần lượt đổ ở đó, có chiếc trống rỗng, có chiếc chở đầy hàng hoá.

Một số người canh giữ xung quanh xe tải, vừa cảnh giác nhìn bốn phía, vừa cắm đầu hút thuốc lá.

Mà ở cuối con đường nhỏ chính là một cánh cổng sắt đầy những gỉ sắt, bên cạnh có đình nghỉ chân lắp song sắt.

"Sưu hoang đây, đến nghỉ ngơi một chút."

Bích Hổ trực tiếp lái xe đến bên cạnh đình, sau đó đưa giấy chứng nhận ra.

"Sưu hoang?"

Xem ra, bọn người bên trong đình đã sớm biết bọn Bích Hổ sẽ đến, họ đưa ánh mắt nghiền ngẫm từ bên trong đình ra quan sát trong xe của Lục Tân và Bích Hổ một chút thông qua cửa sổ xe, cười nói: "Trông không giống lắm, trên người hai người rất sạch sẽ đấy..."

Hắn hơi cao giọng một chút, vài người ôm súng ngồi trong đình, cố tình bước tới gần họ vài bước.

Mà hai bên, có không ít người trong đám người đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm cũng bắt đầu đưa mắt nhìn về phía bọn anh.

"Mẹ bà, bọn tao là sưu hoang chứ có phải nhặt ve chai đâu, sao lại không được sạch sẽ chứ?"

Bích Hổ dùng sức vỗ vỗ vào cửa xe, ra vẻ hào sảng cười nói: "Thế nào, cần phải lăn bùn toàn thân mới được đi vào sao?"

"Không phải, chỉ hỏi một chút thôi."

Người trong đình thấy dáng vẻ không hề sợ hãi của Bích Hổ, liền rũ mắt, nói theo thông lệ:

"Quy định cũ, có thể vào thị trấn nhưng chỉ được đem theo súng ngắn, hoả lực hạng nặng phải để lại trên xe."

"Hoả lực hạng nặng mày nói là gì?"

"Bùm bùm bùm chính là hoả lực hạng nặng, phải để lại trên xe, pằng pằng pằng chính là thứ có thể mang ở trên người!"

"Với đỗ xe thì có hai lựa chọn! Đỗ trong thị trấn, một ngày một trăm tệ liên minh, hoặc là mười hộp đồ hộp, cũng có thể thế chấp súng đạn, sẽ có người của bọn tao canh giúp bọn mày, nhưng mày phải mang theo vật phẩm quý giá bên mình."

"Mày đỗ xe trước thị trấn thì không có ai quản, tự mày để lại người để canh, nếu xảy ra chuyện sẽ chẳng có ai chịu trách nhiệm đâu."

Lục Tân ít nhiều gì cũng được mở mang kiến thức, đỗ xe thôi mà cũng có nhiều quy định như vậy sao.

"Chắc chắn là phải mang theo pằng pằng pằng rồi, còn cần mày nói sao?"

Bích Hổ lấy súng ngắn ra, đập lên cửa xe hai cái rồi nói: "Đỗ bên trong, để tránh khỏi bị người ta tháo lốp xe!"

Có không ít ánh mắt xung quanh thấy trên tay gã có súng thì đều thu tầm mắt về.

"Có thể mang súng ngắn, nhưng cũng không có nghĩ là có thể nổ súng, tuỳ tiện nổ súng trong thị trấn, mặc kệ là có lý do hay không, trước tiên đều phải nộp phạt một ngàn tệ!"

Người ở trong đình kia bĩu môi hét một câu, nhận lấy một trăm tệ liên minh mà Bích Hổ đưa đến rồi kêu lên: "Trâu Tử nhận."

"Được rồi!"

Cánh cổng sắt được mở ra, một đứa bé chưa lớn từ bên trong chạy ra, trong tay cầm một tấm thẻ tre.

Tách thẻ tre đó ra làm hai phần, một nửa cho Bích Hổ, một nửa thì đeo lên kính chiếu hậu bên trái, sau đó đứng phía trước vẫy vẫy tay:

"Tới đi tới đi, chạy lên đây..."

Không có việc gì, không thổi được tôi đâu, mạnh dạn lên..."

"…"

"Đỗ một chiếc xe thôi mà đến một trăm tệ sao..."

Lục Tân nghĩ trong lòng, thoáng đau lòng.

Chẳng qua, anh nghĩ lại rồi nói: Dù sao cũng là đi công tác, đều được chi trả cả...

Lại suy nghĩ tiếp, nếu như tiết kiệm được trong khi công tác, không biết mình có thể giữ lại không nhỉ...

Xe ngừng lại trên một mảnh đất trống ngang bằng phía sau cánh cổng sắt, Bích Hổ nhảy xuống xe, rút chìa khoá ra rồi đóng sầm cửa xe lại.

"Đỗ ở đây là được rồi sao?"

Lục Tân không có nhiều kinh nghiệm ra ngoài nên vẫn không yên lòng, anh nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Chuyện này thì anh cứ yên tâm."

Bích Hổ vỗ vỗ đuôi xe sau, nói: "Chiếc xe này của tôi, người bình thường không đối phó được đâu."

Lục Tân nhẹ gật đầu rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ với em gái cũng đã xuống xe vào lúc đó.

Mẹ đang mỉm cười nhìn về một hướng.

Bà đang nhìn vào một mặt tường, nhưng ánh mắt của bà dường như lại xuyên qua bức tường nhìn về phía xa hơn.

"Gần lắm rồi đấy, con phải chuẩn bị cho tốt."

Thấy Lục Tân đang nhìn mình, bà mỉm cười rồi khẽ gật đầu với Lục Tân.

Em gái ở bên cạnh vô cùng vui vẻ, mắt cũng phát sáng.

"Các ông đến thị trấn để làm gì thế?"

Sau khi đỗ xe xong, đứa trẻ chưa lớn tên "Trâu Tử" kia dẫn bọn Lục Tân ra khỏi bãi đỗ xe.

Sau đó ân cần mà chăm chú nhìn vào người Lục Tân với Bích Hổ để đánh giá, cười nói: "Giá ăn uống hay vui chơi ở thị trấn Hắc Thuỷ của chúng tôi đều cao hơn nhiều so với thành phố tường cao, cho dù các ông muốn ở trọ hay là muốn uống rượu ăn cơm, tôi đều có thể dẫn các ông đi..."

Nói rồi, lại lặng lẽ thấp giọng: "Nếu như muốn mua vài món hàng khác thì cũng có nơi khác, bây giờ chợ lớn đóng cửa rồi, các ông chỉ có thể đến vào ngày mai thôi, chợ nhỏ thì phải xem các ông muốn gì, dù sao hầu như cái gì tôi cũng đều biết cả."

"Có thể mua người không?"

Bích Hổ nghe xong liền nở nụ cười, nhìn đứa trẻ chưa lớn kia rồi chớp mắt vài cái.

"Đương nhiên rồi..."

Trâu Tử nghe xong cũng hào hứng, hạ giọng nói: "Chợ dịch vụ này của chúng tôi lớn nhất quanh đây đó."

Vừa nói nó vừa đếm đầu ngón tay để tính: "Lao động đứng tuổi, bán ba người một vạn tệ; nữ nô trẻ tuổi, đắt hơn một chút, một người cũng phải năm sáu ngàn rồi, nhưng chỉ có thể mua được một, còn người có tuổi thì không đáng giá, bình thường đều sẽ tặng kèm..."

"Nếu như là ngắn hạn thì cũng có thể thuê, giá tiền sẽ thấp hơn rất nhiều, có điều phải đặt vàng..."

"… Ông cũng đừng chê đắt!"

"Bây giờ không phải là trước đây, gia súc chạy loạn đầy đất, đương nhiên giá phải tăng rồi, sau này không chừng còn quý hơn nữa đó..."

Lục Tân nghe những lời này, không khỏi cảm thấy kỳ quái mà nhìn nó một cái.

Anh sinh ra bên trong thành phố tường cao, cũng không biết bên ngoài lại có chợ dịch vụ như thế này...

Xem ra, Bích Hổ hẳn đã biết những chuyện này, nhưng cũng không ngờ đến gốc ra thế này.

Gã nhíu mày, hỏi: "Ai muốn mua cái này chứ, không có lương tâm, loại mà tôi hỏi kia..."

"Vậy à, ông thật là căng thẳng...."

Trâu Tử nghe xong, lập tức có cảm thấy hơi tẻ nhạt không có gì thú vị, dường như nó ghét kiểu mua bán nhỏ như thế này.

Nó tiện tay chỉ trên đường một cái, nói: "Nhiều lắm đó, tuỳ ý chọn đi..."

"Chậc chậc..."

Bích Hổ lắc đầu, mặc dù nghe rất hưng phấn, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Mà Lục Tân vào lúc này đang nhìn thoáng qua một nơi không có ai, giống như xác định trước gì đó.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn vào trong thị trấn, chậm rãi nói: "Đi dạo trước đi!"

"Được, đi dạo trước nào."

Bích Hổ khoác vai đứa trẻ tên Trâu Tử kia, đút vài đồng tiền xu đến, nói: "Đợi chút nữa lại tìm nhóc."

"Được rồi, tôi ở ngay cổng lớn này đấy..."

Đứa trẻ Trâu Tử chưa lớn kia khoái trá đồng ý, chỉ là ánh mắt có hơi xảo trá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận