Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 440: Người đàn ông còn đáng sợ hơn cả quỷ (2)

Trong cabin một mảnh tĩnh mịch. Trong bóng tối, người trung niên và người trẻ tuổi đều nắm chặt súng trên tay, gắt gao nhìn chằm chằm ngọn đèn đó.

Rầm... Rầm...

Đây là nhịp tim của họ đối với nhau, quá rõ ràng.

Tút tút tút tút....

Rốt cuộc trong lúc bọn họ bị kẹt trong suy nghĩ hy vọng đối phương nhanh chóng đến đây, vừa hy vọng đối phương đừng đến, thì tiếng động cơ của xe máy dần trở nên rõ ràng, ánh đèn cũng ngày càng sáng, không nhanh không chậm tiến đến gần bọn họ.

Bọn họ híp mắt, cần thận quan sát.

Ngay sau đó, từ ánh đèn bên cạnh, bọn họ lờ mờ nhìn ra đó chỉ là một chiếc xe máy màu bạc mà thôi.

"Chú, quỷ trong ngày trăng máu hẳn không thể đi xe máy đúng không?"

Người trẻ tuổi nhịn không được nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói.

"Im lặng!"

Vẻ mặt người đàn ông trung niên nghiêm túc, nói nhỏ: "Điều đáng sợ nhất đầu năm nay không nhất định là quỷ..."

"Đợi lát nữa hỏi anh ta, nhưng không được nói lung tung..."

Người trẻ tuổi lập tức gật đầu thật mạnh, xoa bàn tay phát run vì khẩn trương của mình.

Mấy phút đồng hồ sau, xe máy chậm rãi vượt qua chiếc xe tải, trên xe là một nam thanh niên ăn mặc thật sạch sẽ.

Dường như lúc đến gần anh ta mới phát hiện ở đây có một chiếc xe tải, liền quay đầu xe vòng trở lại.

Đồng thời ánh mắt của anh cũng tò mò nhìn về phía buồng lái.

Người đàn ông trung niên chậm rãi thở dài, chuẩn bị hỏi anh một chút.

Nếu như lúc bình thường, ông ta nhất định sẽ chọn cách không giao du với người lạ, nhưng vào đêm kỳ lạ này, ông ta không thể không quan tâm.

Chỉ là trái tim thắt chặt lại, đang nghĩ chào hỏi buổi tối thế nào mới thích hợp...

"Chào buổi tối..."

Nhưng ngay lúc người trung niên đang lo lắng sắp xếp lại ngôn ngữ, chưa kịp hỏi đã thấy người ngồi trên xe máy lái xe đi cặp bên xe tải. Khi đi qua buồn điều khiển, anh liếc nhìn vào trong xe, mỉm cười chào hỏi.

Sau đó, anh lái xe tiêu sái rời đi.

"Cái này..."

Hai người trên xe nhìn chiếc xe máy dần đi xa, đồng thời nuốt nước miếng, có chút bối rối.

"Vậy thì... người nọ là người hay là quỷ?"

Người trẻ tuổi ngây người một lúc mới vội vàng quay sang hỏi người đàn ông trung niên: "Bây giờ tất cả mấy con quỷ đều lễ phép như vậy sao?"

Người trung niên cũng hơi sửng sốt, nói: "Tôi cũng hơi không hiểu..."

"Sao chú không hỏi đường đi?"

"Tôi chưa kịp mở miệng thì anh ta đã bỏ đi rồi..."

Không có một thứ gì có thể hình dung được cảm giác của hai chú cháu lúc này, nghi hoặc, bối rối, hối hận, đủ loại cảm xúc tràn vào trong lòng, đồng thời có chút không hiểu nổi, tại sao anh lại đến chào hỏi, sau đó lại tiêu sái rời đi...

"Không đúng, chú à, lúc nãy chúng ta đi một đường vòng không hề nhìn thấy anh ta..."

Người trẻ tuổi bỗng nhiên phản ứng, nói: "Điều này có nghĩa là chúng ta ra ngoài được rồi?"

Người trung niên ngẩn ra, vội vàng bật đèn sáng buồng lái, lấy bản đồ ra.

Ngón tay thô ráp không ngừng vuốt trên bản đồ, lẩm bẩm: "Vừa rồi người đó đi từ hướng này, vậy thì..."

Càng nói, trong lòng càng chấn động, giọng nói cũng từ từ hạ xuống.

Người trẻ tuổi càng thêm kinh ngạc, run giọng nói: "Chú, hình như hướng anh ta đi đến không có đường đi..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không có đường đi thì làm sao mà đến đây được?

"Tút tút tút tút..."

Bỗng nhiên trong lúc hai người chú cháu vẫn còn sợ hãi, gần như bị cơn hoảng sợ bao trùm, âm thanh xe máy bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

Hai người run rẩy, vội vàng tắt đèn, lo lắng cầm súng trên tay.

Quay đầu lại nhìn, liền thấy trên con đường nhỏ phía sau bật đèn pha, chậm rãi hướng bọn họ đi tới.

Vẫn là cái hướng đó, vẫn là cái góc đó.

"Sẽ không..."

Người trẻ tuổi lẩm bẩm nói, có phần không chắc chắn: "Phải đi?"

Vẻ mặt người trung niên cũng mờ mịt: "Chắc sẽ không phải..."

Trong lúc bọn họ vẫn còn khẩn trương lo lắng, ánh đèn dần dần chiếu sáng lại gần.

Vẫn là một chiếc xe máy.

Thân xe màu bạc, trên xe là một thanh niên áo quần sạch sẽ.

Nhất là, liếc mắt nhìn sang như thế này có một cảm giác rất là quen thuộc, giống như thời gian đang đảo ngược.

Nhưng nhìn vào mắt nhau, họ hiểu rằng đây không phải là thời gian đảo ngược.

Rầm... rầm... rầm...

Lúc này, nhịp tim của bọn họ còn dồn dập hơn lúc nãy.

Sau đó ngay khi trái tim của họ sắp bung ra khỏi lồng ngực, thì chiếc xe máy đó đi bên cạnh buồng lái xe của bọn họ.

Bây giờ bọn họ lại thấy được khuôn mặt của người ngồi trên xe, vẫn là người vừa đi qua đó.

Khi đi ngang qua buồng lái xe, người thanh niên ngồi trên xe gật đầu với bọn họ, có lòng tốt chào hỏi: "Chào mọi người."

Một loại cảm giác hoang đường không thể hình dung bao trùm hai người chú cháu. Mới vừa rồi còn muốn hỏi đường, bây giờ ngôn ngữ của họ đều mất tổ chức, chỉ ngây ngốc quay đầu nhìn chiếc xe máy vút đi xa.

Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: “Cuối cùng… cái kia là cái gì?”

Nhưng mà trong lúc cảm giác kỳ quái trong lòng bọn họ lên đến cực điểm, tiếng động cơ xe máy đột ngột dừng lại.

Bọn họ chợt quay đầu lại, thấy ánh đèn xe phía trước đã tắt, sau đó từ từ quay đầu lại.

Chốc lát sau, chiếc xe chạy nhanh về. Người trên xe nghiêng đầu đánh giá bọn họ, vẻ mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu:

“Vừa rồi chúng ta đã gặp nhau rồi phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận