Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1305: Sự thẳng thắn của Lục Tân (1)

Lẳng lặng đậu ở bên ngã tư đường hồi lâu, Lục Tân chầm chậm khởi động xe, lặng lẽ rời đi.

Vị trí ngọn núi càng ngày càng hỗn loạn, anh cũng lo lắng bị bắt được.

Dọc theo đường đi anh cứ luôn suy nghĩ về sự xuất hiện vô cùng đột ngột của số Tám cùng với tình hình hiện tại, anh một mình lái xe quay về Thanh Cảng.

Khi người canh gác lối vào thành phố phát hiện người trên xe là Lục Tân thì ngay lập tức hạ cầu treo bằng thép xuống, Lục Tân lái xe vào bên trong thành phố Cao Tường, vừa vào đã nhìn thấy Trần Tinh đã cởi bỏ bộ quần áo của nhân viên phục vụ, bên cạnh đó còn có Bích Hổ, Hàn Băng cùng với mấy người trong tiểu đội vũ trang đang đứng ở đó chờ, bọn họ có chút lo lắng tiến lên đón đầu anh, nhìn vào bên trong xe một cái, hơi khẩn trương dò hỏi: “Người kia đâu rồi?”

“Đi rồi.”

Lục Tân dừng xe lại rồi bước xuống, anh dựa người vào xe, nhẹ nhàng cất tiếng.

“Đi rồi?”

So sánh với vẻ mặt thả lỏng của Lục Tân, trên khuôn mặt của đám người bên cạnh Lục Tân lại càng nhiều thêm là vẻ kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Đúng vậy.”

Lục Tân giải thích: “Người đó là một người bạn cũ ngày trước ở trại trẻ mồ côi của chúng tôi, bây giờ chẳng qua chỉ là đi công tác ngang qua đây, tiện đường tới thăm chúng tôi một chút mà thôi.”

Mấy người đứng kia có chút trợn tròn mắt nhìn nhau.

Trần Tinh lại không nói gì, cô ấy đã từng xem qua tài liệu của trại trẻ mồ côi Ánh Trăng, trong đó có ghi lại là sau khi xảy ra vụ nổ lớn thần bí tại trại trẻ mồ côi Ánh Trăng, chỉ còn lại hai người là Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc là sống sót, vậy thì, cái người được xưng là bạn cũ tại trại trẻ mồ côi trước đây kia, lại là ai kia chứ?

Ngoài ra, cô ấy cũng đã từng xử lý quá nhiều những sự kiện ô nhiễm đặc thù rồi, cũng có sự nhạy cảm của riêng mình…

Người bạn cũ kia, tuyệt đối không phải là một người đơn giản, vậy thì, anh ta đi tới Thanh Cảng, mục đích há lại có thể đơn giản đến như thế sao?

Lục Tân nhìn thấu được sự nghi ngờ của Trần Tinh, nhưng cũng không có cách nào giải thích thêm điều gì.

Có lẽ ngay chính trong thâm tâm anh cũng đang hi vọng rằng số Tám chẳng qua chỉ là thuận đường tới thăm mình đơn giản như thế mà thôi.

“Ai dà, đi rồi là được rồi, đi rồi thì không cần phải phập phồng lo sợ nữa rồi…”

Trong lúc bầu không khí thoáng có chút ngột ngạt, Bích Hổ đang đứng ở bên cạnh chợt mở miệng, thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, giang hai cánh tay ôm lấy Lục Tân, cảm động mà cất lời: “Cho dù là như thế nào, đội trưởng cậu cuối cùng cũng đã trở về rồi.”

“Cậu không biết là trong khoảng thời gian này tôi nhớ cậu đến thế nào đâu…”

“Ây dô…”

Lục Tân bị sự nhiệt tình bất ngờ này của Bích Hổ làm cho hoảng sợ hết hồn, thần thể cứng nhắc bị gã ôm chặt cứng, tóc gáy cũng dựng lên một tầng.

Mặc dù quả thật là cũng đã một thời gian rồi chưa gặp mặt, nhưng hình như là cũng không cần phải nhiệt tình rực lửa đến như thế này chứ?

Hơn nữa, lần này anh lại còn trực tiếp nhìn thấy Bích Hổ lăn lộn ở bên lằn ranh của sự nguy hiểm, thực sự thấy vô cùng bất ngờ.

Sao mà gã lại tích cực đến thế?

Hai người Trần Tinh và Hàn Băng nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Bích Hổ, cũng đều có chút không biết phải làm sao, trên khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười.

Nụ cười trên khuôn mặt Trần Tinh cũng chỉ thoáng qua trong giây lát mà thôi, sau đó lại quay lại vẻ nghiêm túc thường thấy, cô ấy nói:

“Người nào đó có tác phong sinh hoạt không lành mạnh, đường đường là người có năng lực lại dám chặn người khác lại, sau đó còn bỏ trốn từ trên tầng thượng nhà người ta, khiến cho mọi người sợ hết hồn, sau đó còn bị lên mặt báo, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ không tốt đối với Thanh Cảng chúng ta.”

“Mặc dù bộ phận xử lý ô nhiễm đặc thù của chúng ta cũng không đi theo cơ cấu chính thống như bề nổi, nhưng những quy định nên có thì vẫn sẽ có.”

“Bởi vì chuyện này, phía trên đang lo lắng có nên giáng cấp của anh ta xuống hay không, cùng với đó là hủy bỏ những đặc quyền mà bộ phận thông quan đặc biệt đã nói trước đó với anh ta luôn.”

“Gì cơ?”

Lục Tân tròn đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Bích Hổ, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi khó lòng che giấu.

Bích Hổ nhất thời có chút hoảng hốt, tựa như khẩn cầu mà lên tiếng: “Đội trưởng, tôi nói tôi chỉ đi đấu bài địa chủ ở nhà cô ấy mà thôi thì anh có tin không?”

Lục Tân ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu nói: “Không tin.”

“Đúng vậy, chồng của cô ấy cũng không tin…”

Bích Hổ đáng thương mếu máo nhìn Lục Tân nói: “Cho nên chuyện này mới bị nháo to đến như vậy.”

“Sự tin tưởng tín nhiệm giữa người và người sao lại có thể yếu ớt đến như thế được chứ?”

Vừa nói thế, gã ta bỗng nhiên vội vã cầm lấy cánh tay của Lục Tân, khẩn cầu với anh: “Đội trưởng, tôi chờ mãi cuối cùng cậu cũng đã trở lại rồi, dù gì thì chúng ta cũng là một đội nhỏ mà, dẫu là tài liệu của tôi cũng không đến bên phía cậu xử lý, nhưng mà lời nói của cậu rất có trọng lượng mà… Cho nên cậu viết cho tôi vài điều có được không? Chỉ là vài câu tựa như, đứng từ vị trí một người đồng đội cậu tuyệt đối tin tưởng vào đạo đức trong sáng lành mạnh của tôi, phủ định việc giáng cấp ý…”

Cho đến giờ Lục Tân mới hiểu được nguồn gốc sự nhiệt tình hồ hởi của Bích Hổ.

Anh nhất thời bị đánh cho trở tay không kịp, nhìn ánh mắt đáng thương như mèo con của Bích Hổ, một hồi lâu sau anh mới nói: “Viết vài điều đơn giản…”

Trên khuôn mặt của Bích Hổ đã dâng lên biểu cảm khao khát…

Lục Tân nói: “Nhưng nếu như tính ra, so với anh, tôi cảm thấy lời của chồng người ta có độ đáng tin cao hơn một chút…”

Bích Hổ cũng bối rối: “Cậu thậm chí còn không quen biết gã ta…”

Lục Tân cười an ủi, nói: “Thế nhưng tôi cảm thấy vẫn rất hiểu anh mà…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận