Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 806: Những người từng bị Thần ô nhiễm (1)

Rầm! Rầm! Rầm!

Bên trong thị trấn nhỏ giả dối, khu vực bên cạnh Lục Tân bỗng nhiên rung lắc nghiêm trọng.

Từng cụm nhà cửa đổ sập, con đường xuất hiện vằn nước giống như gợn sóng, đám người hoặc quỳ hoặc ngồi khóc rống thất thanh đã bị rung động đánh cho tan tác, có rất nhiều người chết ngay tại chỗ, biến mất khỏi thế giới này, còn phần lớn người đột ngột ngất xỉu.

Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy từng cây giá chữ thập to rơi từ trên trời xuống.

Những cái giá chữ thập đó, mỗi một cái đều rất nặng, cao chừng ba mươi đến bốn mươi mét, có hình dạng chỉnh thể là một người đàn ông đứng hai chân, hai tay duỗi thẳng, hai chân nhọn hoắt, đập mạnh xuống mặt đất tạo ra những cơn rung lắc và những cái hố hình mạng nhện.

Có tổng cộng bốn cái giá chữ thập rơi xuống khắp nơi trong thị trấn nhỏ.

Trên đỉnh giá chữ thập là khuôn mặt người đàn ông da trắng, đôi mắt sâu hoắm.

Bốn cái giá chữ thập này xuất hiện cắm xuống quanh thị trấn nhỏ, ngăn thị trấn nhỏ đang sụp đổ, tạo thành một tràng vực độc đáo...

“Tao không ngờ mày có thể dùng năng lực kỳ lạ như vậy để đi vào.”

“Càng không ngờ rằng mày lại dám làm ô nhiễm thế giới của tao...”

Ecuador trên bốn cái giá chữ thập đồng loạt mở miệng, giọng nói giao thoa với nhau vang vọng khắp chốn.

Âm thanh vang vọng này mang đến một cảm giác kỳ lạ, làm cho đầu óc người nghe choáng váng.

Lục Tân hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía giá chữ thập bên cạnh thị trấn nhỏ, rồi đón được ánh mắt lạnh nhạt của Đại giáo chủ Ecuador.

Anh cảm thán: “Anh nói tiếng Trung tốt ghê.”

Có vẻ như trên bốn khuôn mặt đại giáo chủ Ecuador đồng thời lộ ra biểu cảm bất ngờ và kỳ quái.

Suy nghĩ anh ta bị quấy rầy, trở nên chậm chạp một lúc, rồi mới lạnh nhạt nói: “Dùng một cách thức đánh lừa nào đó để tạo ra liên hệ với thế giới tinh thần bảo tàng Ecuador sau đó, lại thông qua liên hệ này để phá vỡ logic bên trong viện bảo tàng, rồi gây ra hỏng hóc? Hình như mày rất tự tin, nhưng mà, suy xét trong một tình huống nào đó, thì biểu hiện của mày đúng là không chuyên nghiệp.”

“Ecuador, không phải là thứ mà mày dùng cách đơn giản như là có thể làm nó bị ô nhiễm…”

“Tự cho là thông minh, là nhược điểm lớn nhất của người có năng lực...”

“Soạt soạt soạt...”

Có vô số mạch máu và dây thần kinh trên người anh ta kéo dài ra, giống như xiềng xích, hoặc là những con rắn độc có mạng sống riêng của mình.

Chúng phân tán khắp nơi, từ bốn phương tám hướng ào ào lao về phía Lục Tân, để lộ ra mũi nhọn sắc bén lạ thường.

Tiếng vảy rắn ma sát vào nhau tạo thành âm thanh tràn ngập trong màng nhĩ, khiến người nghe có cảm giác da đầu tê dại.

“Đánh chết...”

Oa Oa phía sau lập tức nhào lên, nhưng Lục Tân giữ cô bé lại.

“Để anh lên cho!”

Bắt đầu từ lúc đi vào thị trấn Vui Vẻ, anh luôn để cô bé làm chủ lực.

Biểu hiện của cô bé đúng là khá tốt, nhưng mà bây giờ cô bé đã không còn quá nhiều sức mạnh tinh thần để sử dụng.

Nếu như muốn mượn, thì chỉ có thể mượn từ những người đau khổ xung quanh.

Nhưng nỗi đau của họ sẽ ảnh hưởng đến Oa Oa.

Hơn nữa lúc này tinh thần thể của bọn họ cực kỳ yếu ớt, Lục Tân cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ của bọn họ.

Cho nên anh quyết định tự mình ra tay.

Đương nhiên, ngoại trừ những điều này, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.

Đó chính là Lục Tân cảm giác bản thân anh đang… Rất tức giận...

“Rầm...”

Lồng ngực anh như đang có như gì đó đập thật mạnh.

Đôi mắt Lục Tân đã đỏ như máu.

Trường sức mạnh méo mó bên cạnh anh lập tức căng ra rộng chừng ba bốn mét, giống như một cái kén sáng, mà cũng giống như một cái chai.

“Vút vút vút!”

Những thần kinh và mạch máu tản ra từ giá chữ thập kia mang theo tiếng vang bén nhọn cắm từng sợi từng sợi vào trường sức mạnh bên người Lục Tân. Chúng nó bị ý chí của Lục Tân từ chối, không thể nào tới gần cơ thể Lục Tân hoặc là Oa Oa, chỉ có thể ghim giữa không trung.

Nhìn từ ngoài vào, giống như là nó đang cắm vào bình thủy tinh, ra sức giãy giụa.

“Thật ra anh có chút hiểu lầm...”

Lục Tân nhìn thấy càng lúc càng có nhiều dây thần kinh và mạch máu đang lao về phía mình, cơ thể dần căng thẳng.

Nhưng sắc mặt anh vẫn giữ bình tĩnh, nghiêm túc nhìn về phía Đại Giáo Chủ, như đang có lòng tốt giải thích:

“Tôi vào thế giới này, không phải bằng cách ô nhiễm bọn họ.”

“Cũng không phải muốn dùng cách này để đối phó anh.”

“Phựt phựt phựt phựt...”

Sau khi anh nói xong, đột nhiên có vô số sợi thần kinh và mạch máu đồng loạt bị đánh đứt đoạn.

Giống như dây đàn bị đứt, vang lên bên tai không ngớt.

Sau đó Lục Tân mang theo trường sức mạnh méo mó quanh cơ thể mình bước lên trước một bước thật dứt khoát.

Có vẻ như cả thị trấn nhỏ bị động tác của anh chèn ép đến mức biến hình, như sắt thép bị vặn méo.

“Mày có ý định chống đối tao trong thế giới của tao sao?”

Khắp nơi trong thị trấn nhỏ vang vọng giọng nói phẫn nộ của Đại giáo chủ Ecuador.

Cùng lúc đó, càng có nhiều sợi mạch máu và thần kinh ào ào đổ về phía đây như bầy rắn.

Có rất nhiều xúc tua đan kết vào nhau như tấm lưới bổ vây khắp bốn phương tám hướng.

Trên bầu trời thị trấn nhỏ đều bị phủ kín thứ đồ ngập tràn máu tươi này, chúng nó kéo dài thẳng tắp tạo thành từng loạt từng loạt sợi tơ mảnh mịn đỏ như máu, một mặt là sợi tơ, một mặt còn lại là miệng rắn đầy răng nanh dữ tợn hung hãn cắn trên người Lục Tân đứng ngay trung tâm thị trấn nhỏ.

Khung cảnh trông rất tàn bạo đầy máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận