Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 565: Một thành phố tràn đầy quái vật (1)

“Bá bá bá......”

Bích Hổ và Lục Tân có chút giật mình khi nhìn thấy những biến hóa xảy ra xung quanh.

Sau khi Trần Tinh thi triển năng lực, bọn họ liền thấy con đường náo nhiệt này bỗng nhiên xuất hiện biến hóa cực lớn, từng người trước khi xuất phát vội vàng, hoặc biểu lộ vẻ mặt nhàn nhã đi đường đều trong nháy mắt trở nên cảnh giác hơn, bọn họ trông vô cùng sốt ruột lao về hướng ba người Trần Tinh cùng Lục Tân, Bích Hổ, dùng chính thân thể của bọn họ, vây xung quanh ba người, hợp thành một thể thống nhất trước sau có ba tầng phòng tuyến, cứ thế tiếp tục đi đến phía trước.

Tình hình hiện tại giống như là ba người bọn họ có thêm khoảng gần một trăm người hộ vệ, giống như một cái quân doanh vậy, từ từ xê dịch hướng về phía trước.

Trong quá trình này, con mắt của Trần Tinh luôn đỏ như máu.

Giống như là Trần Tinh phải nhận áp lực vô cùng lớn, khi đi trên đường, bước chân cũng có chút gì đó không chân thật.

Lục Tân và Bích Hổ thấy vậy thì vội vàng tiến lên, chuẩn bị một trái một phải bảo vệ cô ta, Trần Tinh liếc mắt nhìn Bích Hổ một cái, sau đó đẩy gã sang một bên, sau đó đem một cánh tay khoác lên trên vai Lục Tân, mượn thân thể của anh để chống đỡ thân thể của mình, nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Bằng cách này, bọn họ bước rất nhanh và tiến những bước dài về phía trước.

Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy cuộc chiến giữa những người thanh niên, sau đó đều núp ở một bên.

Rất nhanh thôi đã tiến về phía trước, một mạch xuyên thẳng qua ngã tư phía trước, xuất phát hướng về vị trí trong trung tâm thành phố.

Rốt cục, càng lúc bọn họ càng đi sâu vào trong trung tâm thì xung quanh cũng dần dần xuất hiện những biến hóa khác nhau.

Thành phố này có vẻ phồn hoa và rất xinh đẹp, giống như là một cái sân khấu chân thực mà khổng lồ, khi bọn họ bị mắc kẹt ở chính giữa sân khấu, thì mọi thứ xung quanh đều hợp lý và có trật tự, nhưng khi họ càng đi vào sâu bên trong thì dường như bức màn này càng phát huy một loại năng lực khác, toàn bộ bức màn bắt đầu căng ra và bị biến dạng, nó còn phát ra âm thanh khàn khàn của thép bị bẻ cong.

“Làm đúng rồi......”

Lục Tân và mấy người họ hơi dừng bước, quay sang nhìn nhau, đều thấy được sự buông lỏng trong mắt đối phương

Con đường phía trước của bọn họ đang kéo dài ra và bắt đầu biến đổi.

Các kiến trúc và cảnh vật xung quanh, cũng đều bắt đầu hiện ra những trạng thái bất thường.

Từng chiếc từng chiếc đèn một cũng dần dần bị kéo dài ra giống như là biến thành những đường sáng.

Điều này có thể nói rõ, cái thành phố ảo ảnh này, hoặc là nói, bọn họ cảm nhận được là những hình ảnh giả dối ở thành phố này đã đạt đến cực hạn, nếu như nói cái thành phố ảo này có biên giới thì bọn họ đang từng bước từng bước sắp thoát được ra khỏi cái biên giới này rồi.

Ha......

Bích Hổ thấp giọng nói: "Cũng may là chúng ta sớm đi ra khỏi đây, cũng may chúng ta cũng không có ở lại nơi ma quái này tìm nguồn gốc của nó. Nếu như ở thành phố này càng lâu, tôi càng là cảm thấy là sẽ khó mà rời đi. Vừa rồi trong nháy mắt tôi đã thực sự bị thu hút bởi những cô gái trẻ đẹp ở đây...”

“Đây là ký ức bị ảnh hưởng.”

Đứng ở giữa đám người, cánh tay của Trần Tinh đang chống lên bờ vai của Lục Tân, thấp giọng mở miệng: “Nếu như tôi đoán không lầm, nếu dừng lại ở đây càng lâu, nhận sự ô nhiễm càng sâu, thì lúcđến cuối cùng, sẽ bị mắc kẹt sâu ở bên trong ký ức đó, vĩnh viễn cũng không muốn rời đi......”

Nghe bọn họ nói xong, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của bọn họ, Lục Tân nhất thời giật mình.

Bản thân anh cũng bị mắc kẹt trong thành phố này, có nghĩa là nguồn ô nhiễm này cũng đang ảnh hưởng đến ngay cả bản thân anh, nhưng anh dường như không hề có ý định muốn ở lại đây.

“Đừng bất cẩn.”

Nhìn cảnh tượng xung quanh đang bị kéo biến dạng, Trần Tinh vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Tôi có thể cảm giác được ở sâu trong cảnh giả đường này dường như có thứ gì đó rất mạnh mẽ, hiện tại bây giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, chắc chắn nó sẽ cố gắng hết sức để tấn công chúng ta, khi chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài, ngay khi chúng ta đang buông lỏng cảnh giác... Tôi đoán tám chín phần là nó sẽ tấn công chúng ta vào lúc này...”

Bích Hổ cười nói: “Tổ trưởng yên tâm, những đạo lý kia tôi đều hiểu, có ai sẽ thật sự buông lỏng vào lúc này đâu chứ?”

Lục Tân nghe vậy thì ngơ ngác một chút, hình như anh đã thật buông lỏng......

“Đeo khiên bảo hộ và kính bảo hộ vào.”

Trần Tinh thấp giọng nói, cũng từ đồ đạc tác chiến đằng sau, kéo ra một bộ đồ che kín cả đầu dính liền nhau tới, bên trong đeo thêm bộ bảo hộ mặt, sau đó lấy ra một bộ kính bảo hộ nữa đeo lên, đồng thời thấp giọng nói: “Trong cái thành phố này, đáng sợ nhất chính là ô nhiễm máu và thịt, cho nên tôi đã chuẩn bị bộ quần áo này, nhưng mà hai người cũng cần phải chú ý, bộ đồ này cũng chỉ có thể có tác dụng phòng ngự ở một mức độ nào đó mà thôi......”

Lục Tân cũng làm theo, nhưng mà Bích Hổ lại không đội mũ trùm đầu lên, cũng không có đeo găng tay lên.

Trần Tinh cũng không có ra lệnh cho Bích Hổ làm theo, cô ta biết Bích Hổ làm như vậy không phải là vì đùa nghịch, thân là người có năng lực hệ người nhện, linh cảm đối với những tình trạng khẩn cấp xung quanh mới là ưu tiên hàng đầu, Bích Hổ sẽ không vì tính an toàn, mà chấp nhận giảm xuống mấy cái phương diện linh cảm này.

Về phần Lục Tân... Lục Tân vẫn rất là ngoan ngoãn, dù sao thì anh cũng không thể tính là người có năng thực thuần hệ người nhện được.

“Tốt lắm, chuẩn bị... Lao ra đi!”

Nhìn thấy hai vị đội viên đều đã chuẩn bị kỹ càng, Trần Tinh cũng thở một hơi thật dài, sau đó bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.

Đúng vào lúc này, bọn họ và những người xung quanh đã giúp đỡ bọn họ phong tỏa mọi thứ, đột nhiên đồng thời lao ra, tốc độ đột nhiên tăng nhanh gấp mấy lần, khiến cho động tác của bọn họ có vẻ rất đột ngột.

Mà cảnh tượng xung quanh cũng bởi vì sự tăng tốc đột ngột của họ mà trở nên phóng đại hơn, giống như một bức tranh sơn dầu bị kéo căng và bị kéo cho méo mó, tất cả ánh sáng và bóng tối đều trở nên kỳ quái và không chân thực.

Đồng thời, một mùi tanh nồng như là mùi máu xộc thẳng vào mũi.

Cứ như thể họ đang đến gần một lò mổ ôi thiu đã lâu không có điện vào mùa hè nóng bức vậy.

Mùi hăng và nồng này tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với con phố nhộn nhịp và sạch sẽ trước mặt bọn họ.

Ngay sau đó, ở trên đầu, một thứ gì đó nặng nề rơi xuống và đập vào đỉnh đầu của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận