Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 643: Hoàn thành kế hoạch thu về vật thí nghiệm (1)

Mặc dù mình vẫn còn chưa quen thuộc với vị tiến sĩ An này, nhưng anh lại cảm thấy cô ta thật nhiệt tình.

Cho nên, sau khi Lục Tân cảm thấy mình đang đồng ý và làm tốt công việc của mình, đồng thời cũng cân nhắc chuyện hợp tác sâu với bọn cô ta xong, còn khuyên cô ta cần phải chú ý có một tâm hồn đẹp, cũng là một loại buông thả thiện ý chứ nhỉ?

Hơn nữa, Lục Tân cũng đã cảm thấy được cô ta nhận được sự khuyên nhủ đầy thiện ý của mình rồi.

Cho nên, Lục Tân nhẹ nhõm rời khỏi phòng làm việc của cô ta.

Dường như Trần Tinh ở bên này cũng đã nhận được một số tin tình báo quan trọng từ Hạ Trùng, cô ta đang đợi Lục Tân ra ngoài, không nói thêm gì, đã cùng với Hạ Trùng rời khỏi viện nghiên cứu, sau đó ngồi lên xe Jeep ở cổng cùng nhau quay về theo con đường cũ.

Mục đích của bọn họ là thành phố vệ tinh 7, vốn dĩ Hạ Trùng cũng đã sắp xếp xong khách sạn cho họ rồi.

Dù sao, viện nghiên cứu cũng nằm ở chủ thành 2, không tiện ở lại lắm, mà nghe nói bây giờ chủ thành 1 lại phát sinh vài chuyện, quân đội với sở cảnh vệ cũng đều đã lên bắt đầu lên đường rồi.

"Đội trưởng, cô sao vậy?"

Lục Tân ngồi trên xe, phát hiện trạng thái tinh thần của Trần Tinh dường như không thích hợp cho lắm.

Sắc mặt của cô ta tái nhợt đến lạ thường, dường như cơ thể còn đang run rẩy nữa, anh bèn vội hỏi một câu.

Nghe thấy câu hỏi của Lục Tân, cô ta mới đứng lên, sắc mặt có hơi nghi ngờ: "Bọn họ không nói cho anh biết sao?"

"Nói với tôi cái gì?"

Lục Tân bị câu hỏi này khiến cho hơi mơ hồ.

Trần Tinh dừng một chút, thoáng nhìn qua lái xe trước mặt rồi lại nhìn Hạ Trùng một cái.

Nhận được cái gật đầu của Hạ Trùng, cô ta mới nhìn sang Lục Tân, khẽ nói: "Vực sâu..."

"À, nói rồi..."

Lục Tân nhớ lại cái thế giới mình từng cùng Hạ Trùng tiến vào rồi bảo: "Rất đáng sợ đấy."

Trần Tinh không khỏi nhíu mày một chút, đáp: "Vậy sao lại...."

Từ từ, cô ta mới tìm được một từ phù hợp: "... Bình tĩnh như vậy."

Trái lại, Lục Tân không kịp phản ứng, hiếu kỳ nói: "Không phải tôi đã bảo rất đáng sợ đấy sao?"

Trần Tinh lập tức không biết nên nói cái gì.

Mặc dù, Hạ Trùng bên cạnh không hề hỏi thăm, nhưng cũng tương tự như Trần Tinh mà bắn một ánh mắt hoài nghi về phía anh.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai nữ lãnh đạo, ít nhiều gì Lục Tân cũng hơi đứng ngồi không yên.

Trần Tinh hơi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi khôi phục sự tỉnh táo của mình, cô ta nhìn Hạ Trùng một cái, đáp: "Bí mật thế này, chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao cô lại luôn giấu giếm tất cả mọi người, cho dù không lo lắng, nhưng lỡ đâu trong vực sâu có quái vật, sẽ..."

"Tôi chỉ là một đội trưởng nhỏ ở thành phố vệ tinh 7 thôi, không rõ quyết định của viện nghiên cứu cấp cao đâu."

Sắc mặt Hạ Trùng không hề thay đổi, trả lời, hơi chặn họng Trần Tinh một chút.

Ngừng một chút, cô ta mới lại trả lời: "Nhưng tôi biết một chuyện, lúc còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, công bố bí mật của vực sâu, vậy không những không có cách nào giải quyết vấn đề, trái lại còn sẽ gây ra nhiễu loạn lớn nữa... Sau khi xảy ra sự kiện trăng máu, lòng người cũng đã dần lỗ mãng rồi, lấy thành phố tường cao thành nơi tụ tập nhân khẩu, trùng kiến văn minh, phiền phức cũng chồng chất, nếu như lại đứng trước khủng hoảng lớn hơn nữa, vậy..."

Trần Tinh nghe cô ta nói, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Cô ta bỗng nhiên bắt được trọng điểm trong lời nói của Hạ Trùng: "Nói cách khác, bây giờ, viện nghiên cứu đã chuẩn bị kỹ càng rồi à?"

Hạ Trùng trầm mặc một chút, mới nói: "Tôi chỉ suy đoán thôi, viện nghiên cứu sẽ không để cho các thành phố tường cao lớn đi tiếp xúc với khu vực cấm cấp S khi chưa nắm chắc một chút tình hình nào đâu, nếu như không có "người có năng lực" mạnh mẽ, cùng với vũ khí đủ để chống đối với vực sâu, vậy thì tất cả mọi người đều phải chịu chết rồi."

Trần Tinh nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Nếu đã như vậy, tôi quyết định phải nhanh chóng quay về."

"Tôi cần phải thương lượng với giáo sư Bạch và ông Tô, xem đến cuối cùng phải dùng thái độ gì để xử lý chuyện... ở thị trấn Vui Vẻ."

"..."

"Thị trấn Vui Vẻ..."

Lục Tân nghe thấy cái tên này, cũng khẽ thở dài một tiếng.

"Đúng rồi..."

Cho đến lúc này, Trần Tinh mới có phản ứng, cô ta nhìn về phía Lục Tân, bảo: "Bọn họ tìm anh nói gì thế?"

Sau khi hỏi xong, lại vội bổ sung một câu: "Nếu không tiện thì có thể không nói."

Nghe thấy câu hỏi của Trần Tinh, mặc dù Hạ Trùng không có phản ứng khác, nhưng rõ ràng cũng dựng lỗ tai lên.

"Không có gì không tiện nói cả."

Lục Tân vội cười đáp trả một câu: "Cô ta tìm tôi để nhắc đến vấn đề bậc thang, sau đó đồng thời cũng nói đến vấn đề vực sâu, cuối cùng còn mời tôi gia nhập một cái câu lạc bộ nhân tài cấp cao nữa, mặt khác, còn muốn tôi hợp tác sâu với họ nữa."

"Hả?"

Trần Tinh nhạy cảm đã nghe thấy vài điểm quan trọng từ trong lời nói bình thản của Lục Tân.

Cho dù là "bậc thang" hay là "câu lạc bộ nhân tài cấp cao", hay là "hợp tác sâu" cũng đều khiến cho cô ta chấn kinh.

Lấy thân phận của cô ta, có lẽ không có nhiều bí mật hiểu rõ đến thế, nhưng cũng đủ để cô ta đánh giá nặng nhẹ được.

Sắc mặt cô ta không khỏi trở nên trịnh trọng.

Trầm mặc một hồi, cô ta mới nghiêm túc nói: "Vậy anh... Trả lời như thế nào?"

"Tôi nói phải quay về tìm cô thương lượng một chút."

Lục Tân bảo: "Tôi cũng vẫn chưa đồng ý chuyện có nên tiến thêm một bước hợp tác với cô ta hay không."

"A!"

Trần Tinh theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên sắc mặt lại trở thành giật mình, cô ta mở hai mắt nhìn Lục Tân:

"Tìm tôi, thương lượng một chút?"

Phản ứng của Trần Tinh khiến cho Lục Tân có hơi ngạc nhiên, ngơ ngác một chút, mới nói: "Đúng đấy, chuyện như vậy, đương nhiên phải tìm cô thương lượng rồi."

Hạ Trùng ở bên cạnh cũng dời ánh mắt nhìn sang Trần Tinh.

Gương mặt cô ta vẫn rất ít biểu cảm, nhưng nhìn từ ánh mắt, dường như cô ta cũng có vẻ đang ngạc nhiên.

Trong lúc nhất thời, dường như Trần Tinh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói vọt tới bên miệng, cuối cùng lại hỏi ra một câu hỏi vô cùng đơn giản.

"Vì sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận