Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 803: Sự thật và giả dối (2)

Lục Tân nhận ra hành lang kia, anh đã từng nhìn thấy trong giấc mơ.

Trong lòng anh nảy sinh một cảm giác áp lực nặng nề.

Anh nhìn mẹ, cha, còn có em gái biến mất, trong nội tâm rất muốn giữ lại, nhưng anh lại không làm thế.

Anh tiếp tục đi về phía trước, mọi thứ bên người bỗng nhiên thay đổi giống đèn kéo quân, anh nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một đám trẻ con, chúng hít mũi, nhìn anh bằng ánh mắt ngốc nghếch, ở chính giữa đám trẻ là một cô gái ngồi xe lăn.

Nhìn thấy cô ấy, trong lòng Lục Tân dần dâng lên một cảm giác áy náy.

Cơ bắp trên mặt anh giật giật, muốn nặn ra một nụ cười.

Nhưng lại không thể nào làm được

Anh im lặng đứng đó một lúc, cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Từng nhóm, từng bóng người xuất hiện trước mặt anh, giống như ấn nút tua nhanh, nó nhanh chóng thay đổi lập lòe, anh nhìn thấy Tiểu Thập Cửu đang cuộn tròn trong góc tường, thấy một đám trẻ mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng đuổi bắt nhau bên bờ sông dưới ánh hoàng hôn.

Cuối cùng, nhìn thấy ông viện trưởng hiền lành hòa ái.

Trên đầu ông ta đội mũ rộng vành, trên người mặc bộ đồ thoải mái màu nhạt, khóe mắt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, tóc đã hoa râm, sống lưng cũng hơi cong một chút, nhưng cặp mắt vẫn sáng ngời, trên môi vẫn là nụ cười mà anh quen thuộc, ông ta nhìn anh như con của mình, mỉm cười ngồi trên cây cầu đá im lặng ngắm anh.

Trái tim Lục Tân hơi nhói lên, có một cảm xúc lạ thường đang đâm vào trong trái tim anh.

Anh không biết nên đối mặt với người này thế nào, biết ơn và hận thù đồng thời xộc lên não.

Anh im lặng đứng đó một lúc lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên.

Trên mặt nở nụ cười mỉm, nhẹ nhàng giơ tay chào ông già đang ngồi trên cầu đá.

“Chào viện trưởng.”

Giọng nói anh đang run rẩy, nhưng vẫn rất ấm áp.

Sau đó anh nhắm mắt, tiếp tục đi từ từ về phía trước.

“Rầm.”

Khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi.

Khắp nơi đều là thi thể máu chảy đầm đìa, ánh đèn bên cạnh cửa hàng vẫn sáng choang, máu tươi đỏ sẫm dang từ từ chảy đến dưới chân anh, những khuôn mặt quen thuộc vừa nãy từng người từng người ngã xuống vũng máu.

Lục Tân bị mùi máu tươi ngập tràn khắp xung quanh xộc vào mũi, còn có từng khuôn mặt khuyết tật kích thích đến mức anh gần như phát điên lên.

Máu mũi chảy ra giống như nước suối, làm ướt vạt áo trước ngực anh.

Lúc này, dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng đột nhiên vẫn nảy sinh một khát vọng mãnh liệt.

Anh muốn đồng ý với lời cầu xin của thị trấn nhỏ này.

Anh biết, lúc này thị trấn nhỏ hoặc là nói bảo tàng Ecuador đang muốn giao tiếp với anh, nó dùng bản năng của mình để mang đến đoạn hồi ức này cho anh. Và anh giao cảm giác này cho nó, đồng nghĩa anh sẽ có thể giành được điều tốt đẹp từ đây.

Điều này đúng là rất hấp dẫn.

Nhưng Lục Tân vẫn chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi từ chối.”

“Đúng là có không ít khổ đau mà đời này, thậm chí kiếp sau tao cũng mãi mãi không nếm trải được nữa…”

“Cũng không muốn nếm trải lần nữa.”

“Nhưng mà tao sẽ không giao nó cho mày.”

“Dù sao…”

Anh nói chầm chậm. giọng nói hơi run nhẹ đến mức anh không ý thức được: “Đau khổ cũng được, bất hạnh cũng thế, đều là của tao, nguyên nhân tao cảm nhận được đau khổ chẳng phải vì những ký ức này vốn xuất hiện trên nên tảng tốt đẹp sao?”

“Tốt đẹp bị phá hỏng, đó chính là đau khổ.”

“Nhưng cho dù đã hỏng rồi, tao cũng sẽ không giao những thứ chân thật này cho mày, để đổi lấy ảo giác giả dối...”

Thật ra bây giờ cũng không cần phải nói những lời này, nhưng mà Lục Tân vẫn nói một cách rất nghiêm túc.

Khi anh nói xong, ngẩng đầu lên lần nữa đã nhìn thấy những bóng người đó biến mất, những khuôn mặt đầy máu tươi, một đống hình ảnh méo mó kỳ quái, những người đã từng xuất hiện trong đời anh, cho dù là bạn anh, hay là người đã bị anh lãng quên, họ đều đã tìm về và xuất hiện ở một nơi khác trong thị trấn nhỏ đang chậm rãi biến mất.

Bao gồm ông viện trưởng, ông ta cũng đứng dậy, đứng trong đám người này, rồi nhẹ nhàng vẫy tay với anh.

Sau đó từ từ biến mất.

Những thứ biến mất không chỉ là người bên cạnh Lục Tân.

Mà có rất nhiều người trong trấn này lấy cũng vậy, lấy những người kia làm trung tâm sau đó phản chiếu ra rất nhiều ảo ảnh con người khác nhau, rồi những ảo ảnh này lại xây dựng lẫn nhau, đan chéo nhau lại thành một đám người sống trong thị trấn nhỏ, nếu chẳng quan tâm thì sẽ không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Sau khi Lục Tân từ chối giao dịch với viện bảo tàng, thì đã nhìn thấy những gương mặt thật trong thị trấn nhỏ.

Trong ánh mắt anh, hình ảnh phồn hoa và náo nhiệt giả dối ở thị trấn cũng nhanh chóng biến mất.

Có rất nhiều người đang trong trạng thái bị mọi người vây quanh biến thành chỉ có một mình.

Ông chủ suy sụp ngồi trước cửa hàng bị cháy.

Ông cụ lưng còng cô độc đi trong ánh hoàng hôn.

Cô gái trợn tròn mắt nằm chết lặng trên giường gỗ ở khu đèn đỏ.

Trước nay thị trấn nhỏ này không có hạnh phúc và tốt đẹp gì cả, chỉ có một đám linh hồn đau khổ đến chết lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận