Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 624: Phó đội trưởng của tiểu đội đơn bình (2)

Biểu cảm của vài người có năng lực của thành phố trung tâm đều có vẻ hơi phức tạp, có người nhìn kỹ hơn, có người dường như đang suy nghĩ gì đó.

Bệnh nhân tâm thần đeo một nửa chiếc mặt nạ búp bê kinh hãi: “Thật là lợi hại.”

Nụ cười của Bích Hổ hơi mất tự nhiên, quay người đưa tay về phía Hạ Trùng:

“Chính thức giới thiệu, tôi tên là Bích Hổ, phó đội trưởng của tiểu đội đơn binh.”

Hạ Trùng nhìn gã một cái, từ từ vươn tay ra.

“Anh. . .”

Ở bên cạnh, một bàn tay lớn vươn đến, giành bắt tay trước với Lục Hộ. Người bệnh nhân tâm thần trên mặt đeo một nửa chiếc mặt nạ búp bê làm lộ ra một bên râu quai nón vội chen đến bên người Bích Hổ: “Anh à, tôi thật là có mắt như mù. Hôm nay có thể gặp được người như anh thật sự là phúc ba đời của tôi. Thật là tội nghiệp người đồng đội kia của tôi mà… Ôi, anh! Chờ đến khi về đến thành phố trung tâm, tôi muốn mời anh một bữa cơm…”

“Anh, anh có bạn gái chưa?”

“Anh, nếu như anh vẫn chưa có bạn gái, vậy anh có từng nghĩ là…”

Bích Hổ đơ cả người, liều mạng rụt tay lại như chạm vào lửa, nhưng lại không tài nào rút ra được.

Nhìn khuôn mặt đầy râu quai nón nhiệt tình đó, cả mặt gã đều thấy kinh khủng.

“Các người ở đây là gì thế?”

Cũng may là lúc này, một giọng nói vang lên cách đó không xa.

Lục Tân lưng đeo ba lô, đang chui ra từ một đống đổ nát, tò mò nhìn về phía bọn họ.

“Bộp” một tiếng, tất cả mọi người đều đứng lên.

Cơ thể của bọn họ đều theo bản năng mà căng thẳng, thậm chí có người đưa tay đặt lên túi súng ở một bên đùi. Chỉ là bọn họ bỗng nhiên ý thức được phản ứng này của mình không đúng nên lúc này mới ngượng ngùng rụt tay lại, giống như những người khác, đánh bạo nhìn về phía Lục Tân. . .

Lục Tân bị bọn họ nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, theo bản năng vuốt mặt một cái: “Có máu à?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu vẻ cứng đờ.

Tuy nhiên bọn họ theo bản năng nghĩ, rốt cuộc là anh đã làm cái gì, vì sao phản ứng đầu tên là lo lắng trên mặt mình có máu hay không?

“Đơn binh, anh không có việc gì là quá tốt rồi.”

Trần Tinh người đầu tiên bước đến, ánh mắt nhìn về phía sau lưng của Lục Tân: “… Sao rồi?”

Lục Tân suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Không sao, lúc nãy tôi đã gặp người mà lần thăm thân này muốn đến thăm, cũng đã trò chuyện với anh ta rất vui vẻ, đồng thời thuận tiện giải quyết con quái vật được tạo ra từ phòng thí nghiệm của anh ta. Chỉ là, sau khi gặp anh ta thì tôi quá mệt mỏi nên đã dựa vào cột mà nghỉ ngơi một lát. Lúc tôi tỉnh lại đã không thấy anh ta đâu nữa. Thật đấy, thực sự không thấy nữa…”

Tất cả mọi người yên lặng nhìn anh.

“Anh không cần cố ý giải thích đâu. Chúng tôi tin tưởng anh.”

Trần Tinh nhìn Lục Tân thật kỹ, sau đó khẽ gật đầu với Hạ Trùng:

“Nguy hiểm đã được xử lý.”

Hạ Trùng cũng mặt không biểu cảm nhìn Lục Tân, sau đó nâng tai nghe, nói: “Đội hỗ trợ có thể ra trận rồi.”

“À cái này. . .”

Lục Tân lấy làm lạ mà liếc mắt nhìn Hạ Trùng.

Anh ngủ ba tiếng đồng hồ rồi mà bọn họ mới phái đội hỗ trợ ra trận sao?

Thành phố trung tâm có hiệu suất gì vậy?

“Lần này thí nghiệm cấm kỵ của Bàn Đen đã tạo thành uy hiếp rất lớn đối với thành phố trung tâm, cũng vượt ra khỏi dự đoán của chúng ta, còn có rất nhiều chuyện. . . Nhưng cho dù nói như thế nào, là Thanh Cảng các người đã giúp đỡ chúng tôi giải quyết thuận lợi chuyện này, cảm ơn anh…”

Hạ Trùng trịnh trọng đi lên phía trước, đưa tay về phía Lục Tân.

Lục Tân hơi ngơ ngác sau đó mới vội vàng cầm tay cô: “Không có việc gì không có việc gì, là việc phải làm.”

Bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Trùng lạnh buốt, không biết có phải vì bị thương mà mất máu quá nhiều hay không.

Bích Hổ đang bị tên râu quai nón nhiệt tình ôm thì trợn tròn mắt.

“Cám ơn cậu nhé, em trai nhỏ…”

Người phụ nữ phong cách Gothic buộc chiếc roi vào bên hông, cũng cười tủm tỉm giang tay với Lục Tân.

Lục Tân vội vàng đón lấy, bắt tay với cô ta: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

“Cảm ơn.”

Bác sĩ đi lên phía trước, bắt tay với Lục Tân, vẻ mặt thâm ý nói: “Tôi tên là Dao phẫu thuật, sau này có hội cùng nhau làm nghiên cứu.”

“Được, được.”

Lục Tân thuận miệng đồng ý, sau đó mới hồi phục lại tinh thần: “Nghiên cứu cái gì vậy?”

Ngay sau đó, những người khác trong nhóm người có năng lực của thành phố trung tâm cũng đều bắt tay với Lục Tân, bao gồm người đàn ông đẹp đẽ kia…

… Anh ta bọc bàn tay trong khăn tay sau đó mới bắt tay…

Khoe khoang cái gì chứ.

Lục Tân thấy khó chịu với anh ta nhất.

Tuy nhiên, người nhiệt tình nhất chính là một người có râu quai nón đeo một chiếc mặt nạ búp bê đã bị vỡ, hai tay cầm lấy tay của Lục Tân.

“Anh, chào anh, chào anh. Anh có người yêu chưa?”

Sau khi lần lượt bắt tay với những người có năng lực may mắn sống sót của thành phố trung tâm đồng thời làm quen một lát thì đã nhìn thấy từ phía xa, bắt đầu có số lượng lớn xe quân đội đang đi đến khu vực đã bị san bằng đổ nát bên trong Thủy Ngưu thành. Sau đó từng người mặc quần sao bảo hộ dày nặng màu đen từ trên xe nhảy xuống.

“Có thể rút khỏi Thủy Ngưu thành, anh còn có chuyện gì muốn làm không?”

Trần Tinh đứng ở bên cạnh Lục Tân, dường như thuận tiện hỏi một câu.

“Có.”

Lục Tân suy nghĩ một lát, cười nói: “Tôi muốn nói chuyện với Viện Nghiên cứu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận