Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1700: Người đưa tiễn nền văn minh (1)

“Ong…”

Lục Tân mơ hồ cảm thấy đầu óc của bản thân căng lên.

Đi tới nơi này của Hắc hoàng hậu, anh chẳng qua chỉ muốn thông qua bà ta mà hiểu về mẹ một chút.

Lại không ngờ được, Hắc hoàng hậu lại lập tức đưa đến cho anh nhiều tin tức đến như thế.

Cũng giống như những sợi tơ đứt đoạn, hỗn loạn, lộn xộn lúc ban đầu, hiện tại được nhét vào trong thế giới tinh thần một cách thống nhất, những thứ này liên kết với những thứ ban đầu, biến thành một tấm vải to lớn, trên đó có những hoa văn tươi sáng, giải thích về bí ẩn xưa cũ.

Quan hệ giữa mười ba vị Chung cực, cùng với vật thí nghiệm đầu tiên thành công, Lục Thiên Minh.

“Cho nên…”

Qua một hồi lâu sau, Lục Tân mới thở ra một hơi nặng nề, nói với Hắc hoàng hậu: “Sự ra đời của Chung cực, chỉ là sự tình cờ thôi?”

“Tình cờ…”

Hắc hoàng hậu nghe thấy thế, khóe miệng lại hơi nhếch lên một chút, bà ta cười mỉm, sau đó khẽ gật đầu một cái:

“Không có thứ gì là tình cờ cả…”

“Cậu phải biết rằng, tất cả sinh mệnh, đều sẽ quy hồi về Ban đầu.”

“Mà sinh mệnh của Ban đầu là thuần túy, vô hình.”

“Tất cả ý thức và tình cảm, trí nhớ, bản năng, đối với Ban đầu mà nói, đều chỉ là tạp chất.”

“Cũng giống như sức mạnh tinh thần thuần túy vậy, không có năng lực lây nhiễm.”

“Chỉ có thể xem đây là một nơi liên kết thế giới tinh thần giữa người và người, giống như là một đại dương tiềm thức xanh thẳm vậy…”

“Thời điểm quy hồi với Ban đầu, bọn họ cũng sẽ bị hòa vào Ban đầu, bởi vì Ban đầu quá khổng lồ, cho nên tất cả những tính chất đặc biệt cuối cùng cũng sẽ bị phân giải và làm loãng đến mức tận cùng, nhưng cũng sẽ có một giai đoạn đặc biệt, Ban đầu ngấm trong tạp chất, đạt tới cực điểm…”

“Ví dụ như, mỗi một nền văn mình, cũng là đang đi đến thời điểm quy hồi Ban đầu.”

Nói tới chỗ này, biểu cảm của bà ta cũng không nhịn được mà trở nên u ám, xa xăm, dường như bà ta có thể nhìn thấy được thời gian mười tỉ năm dài dằng dặc trước mắt.

“Mỗi một nền văn minh, lúc bắt đầu quy hồi với Ban đầu, sẽ đem đến nhiều tạp chất nhất vào trong Ban đầu.”

“Cậu cũng có thể hiểu là, đây chính là nền văn minh và Ban đầu, đang tiến hành lây nhiễm lẫn nhau.”

“Bản chất của Chung cực, cũng chính là như vậy.”

“Những đặc chất bên trong Ban đầu, cũng giống như là một loại ưu tư trong các người vậy.”

“Cho nên, vào thời điểm nền văn minh đời thứ nhất sắp sửa biến mất, Chung cực cũng sẽ xuất hiện, hơn nữa còn mang theo tạp chất của thế giới này, dùng thân phận người phát ngôn cho thế giới này xuất hiện, bọn ta đứng ở trung gian giữa Ban đầu và nền văn minh, cũng được xem như nhân chứng cuối cùng, nhìn nền văn minh này biến mất, cho nên, bọn ta vừa là người tiếp đón sự quy hồi sinh mệnh của Ban đầu, cũng là người đưa tiễn sau cùng của nền văn minh…”

“Bọn ta là lực sĩ tọa lạc trước Thần, cũng là thiên sứ bên người Thượng đế…”

Bà ta nói đến chỗ này, ánh mắt dường như cũng trở nên xa xăm vô hạn.

Lục Tân nhìn bà ta đứng ở bên cửa sổ, trên khuôn mặt phản chiếu ánh sáng của Trăng Mái, dường như mang vài phần thánh khiết.

“Bọn ta vĩnh viễn đứng ở nơi trung gian giữa Ban đầu và nền văn minh, trở thành mối liên kết bền chặt.”

“Bọn ta sẽ tự mình phần chia những đặc chất của các nền văn minh, sau đó trở thành người phát ngôn sau cùng của nền văn minh ấy, sau đó quy hồi Ban đầu.”

“Ngủ say, làm loãng những tạp chất này, cho đến lần thức tỉnh do bị ảnh hướng tiếp theo.”

“Trên một mặt ý nghĩa nào đó, chỉ vào thời điểm Ban đầu tiếp xúc với nền văn minh này, bọn ta mới được xem là còn sống.”

“Từ góc độ này mà nói, sự xuất hiện của Chung cực là lẽ tất nhiên.”

“Chẳng qua là…”

Bà ta thở dài một hơi, nói: “Các loại nhân tố phức tạp khiến cho Chung cực của thế hệ này ít nhiều có chút khác biệt đối với thế hệ Chung cực trước, vốn Chung cực chỉ là người thu thập tạp chất, sau đó quy hồi Ban đầu, thế nhưng ở thế hệ này, lại nảy sinh thay đổi…”

“Bởi vì sau khi vật thí nghiệm đầu tiên bước vào Ban đầu, do tác động của hiệu ứng cánh bướm dẫn tới sự ra đời bên trong đại dương tiềm thức, bọn ta thức tỉnh sớm hơn so với bình thường một chút, lại bị ảnh hưởng bởi những ưu tư do vật thí nghiệm đầu tiên mang đến, dẫn đến ý thức của bọn ta mạnh mẽ hơn một chút, mặc dù có thể nói, cho dù không có vật thí nghiệm này, bọn ta cũng sẽ thức tỉnh thôi, nhưng dẫu gì thay đổi cũng đã xảy ra…”

“Chẳng qua là một chút lây nhiễm như thế thôi, nhưng đã khiến cho Chung cực khác biệt so với trước kia.”

“Mà điểm này, biểu hiện rõ ràng nhất ở trên người chị…”

“Thân là Khuy Mệnh Sư, trí nhớ mà chị tiếp nhận so với bọn ta còn nhiều hơn một chút, thấy được quá nhiều những được mất, hay cũng có thể hiểu là, bởi vì chị là đại diện cho quyền binh, khiến cho chị đã sớm tích lũy quá nhiều sự chán nản, hay cũng có thể nói, vốn dĩ những tạp nhất từng đời từng đời sẽ được san sẻ rồi làm loãng, lại chất chồng ở trên người chị, cuối cùng ảnh hưởng đến nội tâm của chị, lần luân hồi này, thực sự khiến cho chị mệt mỏi vô cùng…”

Nói đến chỗ này, giọng nói của Hắc hoàng hậu cũng hơi trầm xuống một chút:

“Ta biết, trong mấy thập niên này, nhất định chị vô cùng đau khổ.”

“Chị thân là người có thể truy thấy tổn tại của vận mệnh, thế nhưng bản thân lại bị trói buộc. Mà chị vốn phải là một tồn tại chỉ cần thuận theo số mệnh mà tiến về phía trước, nhưng hết lần này đến lần khác lại cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh cậu, từng chút từng chút nhìn cậu trưởng thành…”

“Có một khoảng thời gian, ta thậm chí cho rằng chị đã bị phòng thí nghiệm Cao Sơn thuần hóa.”

“Cho nên, ta hiểu được, tâm huyết của chị đối với cậu và những thứ kia…”

“Ví dụ như, thuận theo ý nguyện của cậu, giúp cậu trở thành dáng vẻ mà một con người nên có.”

“Ví dụ như, giúp cậu có được ý thức duy nhất…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận