Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 206: Tìm anh đã lâu

Lục Tân với mẹ và em gái đi dọc theo con đường xi măng nhỏ được xây rất đẹp trong thị trấn.

Họ đi qua những căn nhà được xây dựng san sát nhau, đi vào trong góc thị trấn mà mẹ đã chỉ.

Phía sau lưng họ càng lúc càng có nhiều người đi theo, số lượng người càng lúc càng tăng dần lên, tất cả chỉ im lặng đi theo sau anh.

Mỗi khi Lục Tân xoay người, những người đó sẽ đứng lại ngay, trong bóng đêm, ánh mắt của họ nhìn anh hơi tỏa sáng.

Trong căn nhà nhỏ sát đường cũng phát ra một vài tiếng động lộc cộc.

Bên trong cửa sổ màu đen, có thể cảm nhận được có rất nhiều mắt đang cảnh giác nhìn theo họ suốt cả đoạn đường.

Thỉnh thoảng em gái sẽ quay người nhắm vào một cánh cửa sổ màu đen rồi hung hăng mắng vài câu, nhưng nhìn mẹ lại chẳng có vấn đề gì, bà vẫn bước về phía trước một cách từ tốn, bà có vẻ rất hưởng thụ đãi ngộ được nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm thế này, điều này khiến cho bà có cảm giác như mình đang sải bước trên sàn chữ T.

Tuy rằng dường như tất cả người dân sống ở thị trấn này chỉ nhìn chằm chằm Lục Tân.

“May là anh có mẹ và em gái đi cùng…”

Lục Tân không khỏi nghĩ thầm trong lòng.

Nếu như chỉ có một mình anh bước vào thị trấn yên ắng quái lạ như này, anh sẽ cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Giống như đối diện với một đám người không bình thường, anh lại trở thành bất thường.

Nhưng có người nhà đi cùng, cảm giác đã không còn giống nhau.

Dưới những ánh nhìn chăm chú, họ bình tĩnh đi thẳng đến góc thị trấn.

Mẹ nhớ mang máng vừa nãy ở đây có ánh đèn, có điều sau khi Lục Tân vào thị trấn thì đèn đã tắt ngay.

Nhìn thoáng qua thì phòng ở đây không khác những nơi khác lắm, cũng yên ắng và u ám. Đây là một dãy nhà được xây dựng liền nhau, so với những căn nhà được xây san sát nhau thì có lẽ mấy dãy nhà này được xây sát ở gần biên giới, nên trông hơi đặc biệt.

“Mẹ cũng chỉ nhớ mang máng là ở đây, còn cụ thể là căn nhà nào thì thật sự không nhớ rõ!”

Giọng nói của mẹ hơi chút tự trách, đồng thời bà lấy cây kéo trong túi xách ra, nhẹ nhàng cắt một cái phía sau lưng Lục Tân.

“Rắc...”

Tiếng kéo vang lên lanh lảnh.

Lục Tân cảm thấy có lẽ mẹ lại cắt cái gì đó nữa rồi, nhưng bây giờ quan sát bằng ánh trăng, anh thật sự không thấy rõ lắm.

Anh tin mẹ làm gì cũng có lý riêng của bà, vì thế Lục Tân không quan tâm đến những chuyện này.

Anh cẩn thận đánh giá mấy căn nhà này, ngẫm nghĩ có khi nào Tần Nhiên đang trốn ở một trong những căn phòng này không?

Một lát sau, anh dùng mũi ngửi ngửi, rồi nói: “Hai người có ngửi được mùi gì không?”

Mẹ và em gái đều dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.

Lục Tân nói: “Là mùi thịt.”

Lúc nói ra đáp án này, anh cũng nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Tần Nhiên ở thành phố Vệ Tinh 2, khi đó anh ta đang ăn màn thầu và sủi cảo, còn có một món rau muối, anh ta ăn rất tằn tiện và cực kỳ tham lam, cứ như ăn bao nhiêu cũng không biết no vậy.

Thị trấn này không có mùi hương nào lạ, chỉ có hương hoa ngoài ruộng theo gió thổi đến.

Chỉ khi đến gần dãy nhà này, Lục Tân mới ngửi thấy được hương thơm của thịt vô cùng rõ ràng.

Cho nên trong lòng anh đã đoán ra được nguyên do.

“Vậy bây giờ nên làm gì?”

Mẹ mỉm cười nhìn Lục Tân, không biết đang khảo nghiệm anh hay nổi tính trêu đùa muốn nhìn dáng vẻ sầu lo của anh.

“Để biết họ có ở trong mấy căn phòng này hay không thì cứ mở cửa ra xem là được.”

Lục Tân nhìn thoáng qua mấy căn phòng này, so với việc mở cửa tất cả căn nhà trong thị trấn, thì chỉ mở mấy căn này nó đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nụ cười trên mặt mẹ càng trở nên sâu hơn.

Lục Tân lại nói: “Nhưng con có cảm giác nếu mở cửa ra mà có thể bắt được bọn họ ngay thì tốt, nhưng nếu không tìm được sẽ lập tức xảy ra những chuyện không hay, nếu như vậy, người trốn ở trong phòng có thể nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn mất.”

Mẹ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về một phía cách đó không xa, nói: “Không chỉ riêng vậy đâu…”

Lục Tân nhìn lại, đã phát hiện những người dân thị trấn đi theo mình lúc nãy bây giờ đã tăng lên rất đông, họ tụ tập thành một đám đông nghìn nghịt, trong tay cầm đủ các dụng cụ tụ tập trong bóng đêm, ánh mắt họ nhìn anh có hơi nôn nóng, cũng có chút nóng nảy, tuy rằng bây giờ họ còn chưa xông tới chỗ anh, nhưng không ai biết trước được họ sẽ kìm nén được bao lâu.

“Anh, em phát hiện một bí mật...”

Giọng nói pha chút bí hiểm của em gái vang lên bên tai Lục Tân.

Lục Tân hơi ngẩng đầu quay sang nhìn cô.

Chỉ thấy ánh mắt em gái vừa hưng phấn vừa thần bí, đôi mắt hơi tỏa sáng: “Ở đây có đồ chơi rất vui…”

Cô khoa tay múa chân, lúc nói đến chữ “rất” thì nhấn mạnh: “Chơi rất vui!”

Lục Tân và mẹ nghe cô nói vậy thì dùng ánh mắt như nhìn một con ngốc nhìn em gái:

“Mọi người đã phát hiện từ sớm rồi em biết không…”

Nếu mở cửa phòng ra sẽ không ổn, nhưng cứ chờ đợi hình như cũng không được...

Lục Tân chìm vào dòng suy nghĩ.

“Chú ơi...”

Vào lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tân.

Chỉ thấy đột nhiên trong đám người đang tụ tập cách anh không xa có một đứa bé trai cỡ tám chín tuổi chui ra, cậu bé loạng choạng chạy đến trước mặt Lục Tân, cố sức giơ bàn tay nhỏ của mình lên: “Chú ăn quả táo…”

Lục Tân nhìn thấy trong tay cậu bé có mấy quả táo chua màu đỏ.

Vẻ ngoài của cậu bé trông rất đáng yêu, nhưng có lẽ vì không rửa mặt nên khuôn mặt nhỏ đen sì.

Trên mặt cậu bé cũng nở nụ cười cứng nhắc, chỉ là trông linh hoạt hơn những người khác một chút mà thôi.

Lục Tân nhìn cậu bé tốt bụng này, từ từ nở nụ cười.

Sau đó anh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát cậu bé, hạ giọng xuống, nói: “Em đúng là không lễ phép, gọi ai là chú vậy chứ?”

Nét mặt của cậu bé trai dần trở nên cứng đờ.

Không chỉ có Lục Tân ngồi xổm trước mặt cậu bé cười, mà mẹ và em gái phía sau anh cũng nhìn cậu bé rồi cười.

Sau đó giọng nói của cậu bé đã trở nên sợ hãi: “Anh… Anh?”

Nụ cười trên mặt Lục Tân trở nên chân thành hơn, nhận lấy quả táo chua trong tay cậu bé, sau đó xoa đầu cậu bé.

“Ngoan lắm...”

Cả người cậu bé hơi run lên, quay người chạy trốn vào trong đám đông, biến mất không còn tung tích.

“Đúng là họ đang ở đây, có điều con vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì lúc này.”

Lục Tân đứng dậy, mỉm cười nhìn mẹ và em gái.

Nói rồi, anh đi dạo một vòng quanh mấy căn nhà này, quan sát khu vực phía phía sau lưng căn nhà, phía đó là chân núi, nói đó có trồng những hàng cây tùng, cây bách, Lục Tân nói: “Gỗ tùng bách rất dễ cháy, cho nên bây giờ chặt chúng rồi xếp cạnh dãy nhà này, đốt lửa, làm vậy thì chúng ta không cần mở cửa phòng ra mà người bên trong cũng sẽ tự bước ra…”

Em gái nghe anh nói xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, vỗ bàn tay nhỏ: “Anh thật là giỏi…”

Mẹ cũng mỉm cười dịu dàng.

Lục Tân đưa táo chua cho em gái, sau đó quyết định lên sườn núi nhặt một ít cành tùng cành bách khô.

“Anh tính làm vậy thật sao?”

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói pha chút bất lực vang lên.

Sau đó, cánh cửa của một căn nhà sát bên cạnh bọn họ mở ra, một người đàn ông mặc trang phục ngụy trang bước ra ngoài.

Mới nhìn, người đàn ông này khoảng cỡ ba mươi tuổi, bên hông đeo một bao đựng súng, trên đầu đội mũ Beret màu đỏ, làn da khô ráp đen đúa, đây là màu da đặc trưng của những người đã bôn ba quá lâu ngoài hoang dã, sát mắt trái anh ta có một vết sẹo, dáng người trông rất cường tráng, tay phải buông thõng xuống, còn tay trái đang cầm trái bắp nướng vừa mới ăn dở một nửa, đứng dựa lên khung cửa mỉm cười nhìn Lục Tân.

Là Tần Nhiên.

Lục Tân cẩn thận nhìn kỹ người trước mặt mình, đúng là Tần Nhiên.

Anh ta giống hệt như Tần Nhiên mà anh đã gặp ở công ty vận chuyển Bốn Phương lúc trước, đến biểu cảm cũng giống hệt.

Hơn nữa anh cũng xác định được tên Tần Nhiên này chính là người đã mai phục anh và Trần Tinh lần trước, sau đó lấy trộm bức tranh đi.

Tìm được rồi.

Lục Tân từ từ đặt túi trong tay xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Anh quay lại nhìn mẹ, đã thấy bà mỉm cười, dường như bóng dáng của bà trở nên hơi mơ hồ, giống như là vô số ảo ảnh chồng lên nhau, sau đó lan ra khắp xung quanh, mỗi một góc đường, mỗi một góc chết, nơi nào cũng đều xuất hiện bóng dáng ưu nhã của bà.

Anh nhìn về phía em gái, em gái đang hưng phấn chạy tới, cô vươn bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh.

Trong miệng cô còn đang ăn táo chua, nhai vang lên tiếng rôm rốp.

Cơ thể nhỏ bé của cô hơi cong lên, đôi mắt bị mái tóc dài đen nhánh rũ trước mặt che phủ đã hưng phấn đến sáng rỡ.

Lúc này Lục Tân mới yên lòng, quay sang nhìn Tần Nhiên, trên mặt anh đang nở nụ cười mỉm: “Tôi đã tìm anh mất vài ngày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận