Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1035: Dọn dẹp sạch Hắc Thảo của thành phố Hắc Chiểu (3)

Nghe thấy anh ta báo cáo, Lục Tân thật ra có chút cảm thấy kinh ngạc.

Thật là hiếm thấy.

Bọn họ vậy mà lại có thể tìm ra một lời giải thích quá là hợp lý như thế để bao biện cho chuyện này trong một khoảng thời gian ngắn đến như vậy.

Cũng không biết chuyện này có công lao của Hàn Băng hay không đây.

“Nói như vậy xem ra là rất có logic nhỉ……”

Cô Tôn vừa tỉ mỉ nghe xong, cười nói: “Vậy hiện tại đã thảo luận tới chỗ nào rồi?”

Người đàn ông mặc đồ tây kia thả văn kiện trong tay xuống, cười cười, nói: “Vốn dĩ mọi chuyện rất đơn giản, không cần thiết phải bàn luận, cũng không cần thiết phải thoái thác, dựa theo điều lệ khẩn cấp của thành phố Hắc Chiểu chúng ta, phòng Hành Chính số hai lâm thời bổ sung vị trí, như thế là đã có thể xử lý xong vấn đề này……”

“Nhưng không ngờ được, nhân dịp hỗn loạn này, lại có kẻ nổi lên dã tâm không mấy tốt đẹp, muốn nhân cơ hội hỗn loạn này mà chen một chân vô……”

Cô Tôn nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Hửm? Là vị nào thế?”

Người đàn ông mặc tây trang màu đen cười cười, quay đầu nhìn lại.

Còn không đợi anh ta nói chuyện, bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói của một người đàn ông vang lên, đúng là ông Quần: “Là tôi!”

“Khi nói chuyện cũng đừng có kẹp đao giấu kiếm ở chỗ này, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy cái điều lệ như có như không của mấy người.”

“Chỉ hỏi mấy người một câu, trước kia, thời điểm binh đoàn kỵ sĩ tập kích vào đây, mấy người đã trốn đi đâu vậy?”

“Đều là ông đây tự điều tra ra được!”

“Sau đó khi kết thúc tập kích, thời điểm toàn bộ thành phố rơi vào hỗn loạn thì mấy người đang ở đâu thế?”

“Vẫn là ông đây phải dò từng bước một đánh đánh dẹp loạn… Khuyên bảo bọn họ mau chóng trở về nhà.”

Ở một bên khác của bàn hội nghị, ông Quần trực tiếp đứng lên, múa may gậy chống trong tay: “Ngay cả mấy người, ngay từ đầu cũng chỉ là một đám rùa đen rút đầu không dám đứng ra làm bất cứ một chuyện gì, có không ít người là do tôi phá cửa mời tới đây, hiện tại, mấy người ngược lại còn muốn đá tôi ra ngoài?”

Vào thời điểm ông ấy nổi giận, không có một ai dám lên tiếng.

Chờ ông ấy nói xong rồi, mới bỗng nhiên có một người cười lạnh nói: “Một kẻ con buôn mà lại vọng tưởng gia nhập phòng Hành Chính……”

“Ông làm ăn buôn bán cái gì, tưởng mọi người không biết hay sao?”

“……”

Lời này vừa nói ra, lập tức đã khiến cho không ít người cười lạnh.

Nhưng chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, là ông Quần dùng gậy chống nện thật mạnh ở trên bàn một cái, khiến cho cả đám người cả kinh phải hơi dựa về sau một chút.

Sau đó chỉ nghe thấy ông Quần quát lớn: “Trước kia ông đây làm ăn buôn bán cái gì, không cần mấy người phải nhắc nhở, mấy người trước kia đã làm chuyện gì, cũng không cần tôi phải nói ra ở trước mặt mọi người chứ? Nếu như đã muốn giảng giải một trận cho thật rõ ràng, vậy chờ ông đây chính thức trở thành chủ của thành phố Hắc Chiểu…”

“Chuyện thứ nhất, tôi sẽ đưa toàn bộ tiền bẩn kiếm được trước giờ ra.”

“Chuyện thứ hai, tôi sẽ rút toàn bộ chuyện làm ăn buôn bán Hắc Thảo ở trong thành phố Hắc Chiểu đi!”

“Xì xầm…”

Trong phòng hội nghị, đầu tiên là sự yên tĩnh đến tột cùng, sau đó thì bắt đầu trở nên rần rần giống như một nồi nước sôi vậy.

Có những bọt khí “Cười nhạo”, “Cười lạnh”, “Hừ lạnh”, “Nghi hoặc” cũng đồng thời nổi lên.

Cho dù là Lục Tân, cũng ngay tức khắc lắp bắp kinh hãi.

Ông Quần chính là dựa vào buôn bán kinh doanh Hắc Thảo mà làm giàu, bản thân ông ấy cũng là một trong số những người kinh doanh Hắc Thảo lớn nhất của thành phố Hắc Chiểu.

Ông ấy đúng là người có công lớn trong việc xử lý sạch lây nhiễm trong thành phố Hắc Chiểu và việc khôi phục lại trật tự thành phố sau đó.

Nhưng nói đến cùng, đây cũng là bởi vì ông ấy đã chịu ảnh hưởng từ năng lực của Hồng Xà.

Hiện giờ ông ấy muốn nương cơ hội này mà nhậm chức, ngược lại cũng không khiến cho Lục Tân cảm thấy tò mò, thế nhưng những lời nói vừa rồi ông ấy thốt ra… lại khiến cho Lục Tân cũng cảm thấy có chút khó tưởng tượng nổi.

Dưới cơn tò mò, Lục Tân hơi hơi chuyển chuyển mũi chân, liếc mắt nhìn ông Quần một cái, chỉ thấy lúc này ông ấy đang ngồi ở bên đối diện của bàn hội nghị, con mắt đỏ lên, cơ bắp trên khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo, thoạt nhìn như là một con sư tử đang phẫn nộ, cảm xúc ở trong giai đoạn cực kỳ hỗn loạn.

Như thế này là đã có chuyện gì xảy ra rồi hay sao?

Vẫn là Hồng Xà tăng mạnh mức độ ảnh hưởng đối với ông ấy, mới khiến cho ông ấy đưa ra quyết định như vậy?

Trong lúc nhất thời, Lục Tân có chút không nhìn thấu được.

“Hắc Thảo?”

Trong tiếng cười lạnh khắp chốn, cô Tôn bên kia nhẹ giọng mở miệng, bên cạnh có người mang tới cho cô ta một bộ trà cụ.

Cô ta bèn bắt đầu thể hiện tài nghệ dụng trà trong bầu không khí cực kỳ hỗn loạn kia.

Mí mắt cũng không nâng một cái, cô ta nhẹ giọng nói: “Thứ này, ở thành phố Hắc Chiểu của chúng ta, vốn dĩ chính là hàng cấm, luôn đả kích và xử lý chuyện kinh doanh buôn bán Hắc Thảo cũng là chuyện mà chúng tôi luôn thực hiện, mà việc đầu tiên trong những hành động của chúng tôi, đó chính là tiến hành điều tra và bắt giữ những đầu têu vơ vét Hắc Thảo……”

xung quanh ồn ào, vào khoảnh khắc cô Tôn mở miệng nói chuyện, đã trở nên an tĩnh không ít.

Không ít người đều nở một nụ cười lạnh, nhìn về phía ông Quần bên kia.

Ông muốn rút khỏi chuyện làm ăn với Hắc Thảo, thế nhưng ông ấy lại là đầu têu vơ vét, làm sao có thể rút?

“Đứng trước mặt tôi mà nói tiếng lóng, là chuyện khiến cho người ta chán ghét nhất.”

Mà ở trong những tiếng cười nhạo không ngừng, ông Quần nhìn về phía cô Tôn vẫn đang chăm chú pha trà, dùng thanh âm thấp thấp nói một tiếng, sau đó ông ấy bỗng nhiên cúi người, từ phía dưới xách ra một chiếc va-li xách tay, đặt thật mạnh ở trên bàn một cái, trong nháy mắt đã hấp dẫn một vòng ánh mắt.

“Nếu như cô đã nói đến như vậy, tôi quả thực là đầu têu vơ vét.”

Ông Quần vỗ vỗ vali xách tay, nói: “Cái rương này, chính là bằng chứng.”

xung quanh tức khắc trở nên hỗn loạn, một đám người khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt nghi hoặc, không biết ông ấy đang muốn làm cái gì.

“Trong vali này đều là bằng chứng, không chỉ riêng có thể chứng minh tôi là đầu têu vơ vét.”

Ông Quần bỗng nhiên đè nặng giọng điệu, đôi mắt cũng hơi hơi đỏ lên: “Tôi cũng có thể chứng minh những kẻ khác là đầu têu vơ vét!”

“Vài vị trong phòng Hành chính số ba kia, nếu không có mấy người gật đầu, chuyện kinh doanh của tôi có thể càng làm càng lớn đến như vậy sao, thậm chí còn xây dựng được cả nhà xưởng? Mấy vị ở phòng bảo an kia, không có mấy người hỗ trợ, sao tôi có thể công khai phô trương như vậy chứ?”

“Thậm chí……”

Ông ấy bỗng nhiên nhìn về phía cô Tôn vốn vẫn đang đắm chìm trong nghệ thuật thưởng trà kia, lạnh lùng nói: “Không có nhà họ Tôn mấy người gật đầu, hàng hóa của tôi ở trong thành phố Hắc Chiểu ra ra vào vào, làm sao mà có thể thuận lợi đến như thế?”

“Nói tôi là kẻ đầu têu vơ vét, chỗ ngon lành mà nhà họ Tôn mấy người ăn vào, do với tôi có ít hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận