Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 541: Cuối cùng cũng tìm được ông ta (2)

Lục Tân đột nhiên cau mày, mím môi.

Anh hiểu những gì Hạ Trùng nói, nhưng anh rất không thích loại hành vi này.

Trần Tinh liếc nhìn Lục Tân, chậm rãi thở dài, nói: "Đã đến lúc nói cho anh ấy kết quả điều tra Bàn Đen."

Hạ Trùng gật đầu, đồng thời nhìn Lục Tân một cái thật sâu, nói: "Chuyện thí nghiệm cấm kỵ chỉ mới được phát hiện gần đây, hơn nữa tư liệu mà mọi người chia sẻ đã đóng một vai trò quan trọng. Nhưng mà, việc điều tra Bàn Đen đã bắt đầu từ rất lâu khi trước, người ẩn nấp của thành phố trung tâm trực thuộc Viện nghiên cứu, từ một năm trước đã phát hiện ra dấu hiệu cho thấy Bàn Đen đang bí mật hoạt động."

"Sau một loạt các cuộc điều tra, họ đã nắm bắt được một số manh mối, quan trọng nhất trong đó là họ đã từng tìm ra một nhân vật chủ chốt trong Bàn Đen và bắt giữ hắn ta, chỉ tiếc là hoạt động truy bắt lần đó đã thất bại."

"Kết quả duy nhất là xác định ra được thân phận của hắn ta thông qua những tư liệu chưa kịp tiêu hủy hoàn toàn."

Vừa nói, cô ta vừa đưa một tập tài liệu về phía Lục Tân.

Sau khi nhận lấy tài liệu, Lục Tân cúi đầu đảo qua, trong đầu vang lên "ông ông".

Giờ phút này, anh có cảm giác máu cùng nhau dồn lên não.

Trên đỉnh đầu, tiếng động của cánh quạt quay, dường như đột ngột tách rời bản thân.

Mọi thứ nhìn thấy trước mắt, mờ đi một lúc rồi lại trở nên rõ nét.

Bởi vì trang đầu tiên anh nhìn thấy, có cảm giác vô cùng quen thuộc, những bức ảnh ở trên anh đã từng nhìn thấy qua.

Trong hồ sơ số "003" lấy được từ tay Tần Nhiên, có một bức ảnh được camera ghi lại, trên đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đi ngang qua con phố, đội mũ vô cùng thấp nhưng vẫn chụp thấy mặt...

... Trần Huân!

Trợ lý của lão viện trưởng, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, từng chủ trì một cuộc giải phẫu.

Ông ta cũng là đối tượng trong chuyến thăm lần này của bản thân.

Không ngờ những chuyện bản thân vô tình gặp phải, cuối cùng lại có duyên với ông ta...

Tốt lắm, lần này không cần lo không tìm được ông ta...

Đã xác định được tung tích của người thân trong cô nhi viện còn sống...

Thật tốt.

Hạ Trùng cau mày nhìn về phía Lục Tân, chậm rãi duỗi thẳng lưng, ánh mắt đen trắng rõ ràng, nhìn chằm chằm trên mặt Lục Tân.

Trần Tinh cũng hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hạ Trùng, chậm rãi lắc đầu.

Bích Hổ hơi kinh ngạc, đánh bạo đưa tay chọc Lục Tân: "Đội trưởng, cậu sao vậy?"

Lục Tân tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc nhìn Bích Hổ: "Sao hả?"

Bích Hổ cảnh giác nhìn anh, hơi ngả người ra sau, thử dò xét: "Bây giờ anh đang rất vui?"

Lục Tân khó hiểu: "Cũng tạm... Sao lại hỏi như vậy?"

Ánh mắt Bích Hổ như nhìn thấy ma: "Cậu... nếu cậu không vui, sao lại cười ra thế này?"

Lục Tân sửng sốt, giơ tay lên sờ sờ, mới nhận ra trên mặt mình đã luôn nở nụ cười.

"À…"

Anh xoa mặt thật mạnh, mang vẻ áy náy: “Thật ngại quá, đột nhiên nhớ đến chút chuyện vui”.

Trong cabin bỗng chốc có hơi yên ắng, không ai lên tiếng.

"Đây chính là người có năng lực hệ nhện cấp B có độ ổn định cực cao và không có hồ sơ vi phạm nào?"

Trong âm thanh trống rỗng của cánh quạt quay, một lúc sau Hạ Trùng mới ngẩng đầu liếc nhìn Trần Tinh, hỏi trong vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Có vấn đề gì sao?"

Trần Tinh dường như có chút hỏi khó hiểu, hỏi ngược lại.

Một lúc sau Hạ Trùng mới nói: "Không vấn đề gì."

Sau đó, cô ta thao tác vài lần trên máy tính bảng bên cạnh, thì thầm với vẻ mặt vô cảm: "Lục Tân, hai mươi ba tuổi, tám tháng trước được tuyển vào Cục làm sạch ô nhiễm đặc biệt Thanh Cảng, năng lực là... nghi hoặc là hệ người nhện? Từng tham gia xử lý hai vụ tấn công lây nhiễm tinh thần quy mô lớn, chưa rõ quy trình thanh lý cụ thể, nhưng có thể khẳng định anh ta đóng vai trò cực kỳ then chốt trong vụ việc... Biên bản vi phạm: không?"

Trước tiên Trần Tinh căng thẳng nét mặt, sau đó nới lỏng cười nói: "Cô xem, xác thực là giống như những gì tôi nói đúng chứ?"

Sau đó lại nói: "Hơn nữa, người tham gia xử lý lây nhiễm đặc biệt của chúng tôi, mặc dù thường giao thiệp với Sở hành chính và Bộ phòng thủ thành phố, nhưng suy cho cùng chúng tôi vẫn lấy việc làm sạch ô nhiễm làm chính, cô đừng hành động như một gián điệp và moi móc thông tin cá nhân của người khác ra vậy..."

Hạ Trùng không nghe cô ta nói lung tung, nét mặt vẫn vô cảm nói:

"Tối qua, sau khi anh ta bắn Triệu Hội chúng tôi mới để mắt tới anh ta, và vẫn luôn dõi mắt theo anh ta vào trại giam."

Cô ta liếc nhìn Lục Tân: "Vốn tưởng rằng anh ta sẽ vượt ngục hoặc là có âm mưu gì khác. Thậm chí nghi ngờ rằng vụ việc lây nhiễm đặc biệt do Bàn Đen gây ra đêm qua cũng có liên quan đến anh ta. Thế là, người dưới quyền của tôi đã theo dõi anh ta cả đêm. Kết quả, cho đến lúc rạng sáng cô tìm tôi, anh ta đều không hề có ý định ra ngoài. Người của tôi đã đến báo cáo với tôi, nói rằng đây là người có năng lực trung thực nhất mà anh ta từng thấy..."

Nét mặt Bích Hổ cử động không tự nhiên, lẩm bẩm: "Thực sự rất trung thực..."

Trần Tinh vẫn thản nhiên, vẻ mặt không chút thay đổi.

Hạ Trùng liếc nhìn sắc mặt của hai người họ, như đang muốn xác nhận điều gì đó, sau đó mới chậm rãi nói:

"Thành phố trung tâm có hai thành phố chính, mười thành phố vệ tinh, ngoài ra còn có hàng chục điểm tụ tập lớn nhỏ xung quanh."

"Mỗi ngày sẽ có ít nhất hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu người tụ tập rồi tản đi, mỗi người đều có mục đích, cuộc sống và bí mật riêng. Ở đây, hàng ngày chúng ta phải giao du với đủ loại người hoặc sự kiện. Có những nguồn lây nhiễm sụp đổ trước áp lực cuộc sống, cũng có những tổ chức bí ẩn với những kế hoạch mang ý định xấu; có gián điệp được cử đến từ các thế lực khác nhau, cũng có những kẻ buôn bán vũ khí chiến tranh có dã tâm..."

"Ước tính sơ bộ cho thấy ở thành phố trung tâm và vùng phụ cận, số người có năng lực tự do gấp mười lần con số tổ hành động chúng ta chiêu mộ."

Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Lục Tân và tiếp tục:

"Vì vậy, chúng tôi không có tinh thần và thể lực, cũng sẽ không quan tâm đến một người có năng lực thỉnh thoảng vào Thành phố vệ tinh 7."

"Cho dù người có năng lực này là cấp S cũng vậy!"

"Nhưng nguyên tắc của chúng tôi là..."

Lần đầu tiên cô ta có biểu hiện giống như tươi cười, hơi cúi đầu, thân hình nhỏ nhắn, nhưng lúc này lại giống như mang đến cho người ta một cảm giác áp chế vô cùng đáng sợ, nói: "Thành phố trung tâm dung nạp tất cả, nhưng tuyệt đối không chứa chấp người hoặc chuyện bất lợi đối với thành phố trung tâm hoặc Viện nghiên cứu; đồng thời có khả năng khiến bất cứ ai gây rối loạn ở thành phố trung tâm phải trả giá đắt, bất kể người này là quái vật..."

"... Cái gọi là thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận