Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 180: Người có năng lực hệ con rối (1)

Tất cả đều quay ra nhìn người đột nhiên đẩy cửa đi vào đó, có vẻ như là một người trẻ tuổi, trông cũng khá hiền lành, biểu cảm của mọi người trong phòng đều có chút thay đổi.

Người đàn ông ngồi đối diện với người mặc bộ âu phục màu đỏ trông có vẻ khó chịu, bộ dạng trông vô cùng thô kệch, kết hợp với vẻ bề ngoài trông vô cùng hung dữ, nhìn vào chính là kiểu người không dễ trêu chọc, hơn nữa nhìn người đàn ông đó lúc này đang rất khó chịu, thua bài đến mức ánh mắt cũng đỏ cả lên. Người đàn ông đó thấy có người đột nhiên đi vào thì hơi bất ngờ, sau đó bỗng nhiên vỗ mạnh một cái lên bàn rồi đứng dậy mắng to: “Con mẹ nó ai dám vào đây giờ này vậy, không biết ông đây đang bận đánh bài sao...”

Người đàn ông vừa mắng vừa đưa tay xuống sờ lấy súng ở bên hông.

Con người sống trong cuộc sống hoang dã này, căn bản được chia thành hai loại người, một loại hầu như rất tốt tính, còn loại kia thì vô cùng xấu tính.

Tuy nhiên, trước khi người đàn ông đó kịp rút khẩu súng ở hông ra thì đã có một con dao găm vô cùng sắc nhọn, lưỡi dao lạnh như băng được đặt trước yết hầu của người đàn ông đó, Bích Hổ không biết từ lúc nào đã đi vào phòng, gã đang khống chế người đàn ông định móc súng đó.

Một tay Bích Hổ cầm dao khống chế người đàn ông tính khí nóng nảy đó, tay kia của gã cũng đã rút súng ra sẵn rồi.

“A chuyện này, anh... Các người muốn làm cái gì?”

Chút nóng nảy vừa này của người đàn ông đó đột nhiên bỗng dịu đi, tay của người đàn ông từ từ bỏ ra khỏi súng, run run giọng hỏi.

Bích Hổ từ từ đứng thẳng người lại, nhìn Lục Tân một cái, tay kia của gã vẫn đang cầm sẵn súng, hơn nữa lại còn thuận tay mở luôn cả chốt an toàn.

Ánh mắt của gã từ từ quét qua sáu người đang có mặt trong phòng, đặc biệt chú ý tới hai cô gái có đôi tai thỏ, trên mặt gã bắt đầu nở một nụ cười khó hiểu, sau đó gã ta ung dung xoay qua xoay lại khẩu súng trên tay, ngón tay đặt trên cò súng từ từ xoay tròn.

Chốt an toàn của súng đã được mở ra, cho nên cây súng này lúc nào cũng có thể phát nổ được.

Nhưng mà ngón tay của Bích Hổ lại vô cùng điêu luyện, ngón tay gã tuy đặt ở cò súng nhưng lại không hề làm dịch chuyển cò súng một chút nào.

Tuy súng của Bích Hổ đang xoay vòng có vẻ như gã ta đang chơi đùa, nhưng thực tế súng của gã luôn trong trạng thái chĩa vào tất cả mọi người trong căn phòng.

“Anh ta, là người nào đây?”

Gã ta vừa cười vừa nhìn về phía Lục Tân rồi hỏi: “Hay là tất cả những người này?”

Lục Tân không trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, ánh mắt chạm qua người đàn ông mặc bộ âu phục đỏ ở đối diện.

Người đàn ông kia để tóc dài, cả người mặc một bộ âu phục màu đỏ trông rất đẹp mắt, cả người toát lên vẻ tao nhã, hơn nữa ở một chỗ hoang dã như nơi này, không biết người đàn ông kia là từ đâu mà đến, bộ âu phục một màu đỏ tươi rực rỡ, lại còn rất sạch sẽ, trông người đàn ông kia giống như một bông hoa nổi bật giữa một đám đông xám xịt.

Không cần mẹ nuôi chỉ, Lục Tân vừa nhìn đã nhận ra anh ta.

Trong cuộc tập kích thành vệ tinh lần thứ hai, anh ta chính là người có năng lực hệ con rối.

Nguyên nhân Lục Tân nhận ra rất đơn giản, lúc anh ta cười, Lục Tân nhìn thấy được nụ cười đó thì cảm giác được sự quen thuộc.

Ban đầu, có một người cải tạo tinh thần muốn đến gần anh nhưng đã bị anh đánh cho rớt đầu, hôm nay Lục Tân nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu đỏ này thì cảm giác được nụ cười của anh ta rất giống với người cải tạo tinh thần trước kia. Bây giờ nghĩ lại thì người lúc trước mỉm cười với anh có lẽ chính là người đàn ông mặc âu phục đỏ này đây. Lúc đấy chính là anh ta đã thông qua người cải tạo tinh thần đó muốn bày tỏ sự vui vẻ với anh.

Người đàn ông mặc âu phục đỏ đón nhận ánh mắt của Lục Tân, ban đầu có vẻ như hơi chần chừ nhưng sau đó cũng cười đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Anh ta đem bài trong tay mình để xuống bàn, vừa cười vừa nói: “Ba mũi nhọn, tôi thắng.”

Ở phía đối diện, người đàn ông trông có vẻ hung dữ đang bị Bích Hổ khống chế thấy vậy thì nhất thời không tự chủ được mà giật lên vài cái.

Hình như người đàn ông hung dữ ấy đang muốn mắng cái gì đó, nhưng vì đang có một con dao găm sắc bén nằm ở cổ nên mắng không ra tiếng.

Sau khi người đàn ông mặc âu phục màu đỏ buông bài xuống thì anh ta từ từ ngả về phía sau, cả người dựa vào lưng ghế trông rất thoải mái, anh ta híp mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn từ từ quét qua người của Lục Tân và Bích Hổ một lượt, sau đó từ từ vừa cười vừa nói: “Các người là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận