Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 560: Băng ghi hình hồi ức (2)

"Đội trưởng, đây là thứ gì?"

Đồng thời, người bị mắc kẹt trên đường phố của thành phố phồn hoa không chỉ có ba người nhóm Lục Tân.

Những người có năng lực của thành phố trung tâm cũng đã chia ra các tiểu đội khác nhau để tiến vào Thủy Ngưu Thành. Tốc độ của bọn họ lúc nhanh lúc chậm, nhưng cũng đều là từng bước một. Thông qua các phương pháp khác nhau, họ loại trừ khả năng phòng thí nghiệm tồn tại ở khu vực ranh giới của Thủy Ngưu Thành, đồng thời đến bộ phận trung tâm thành phố. Hơn nữa, vào những thời điểm khác nhau, họ đã nhìn thấy con phố ngựa xe như nước này, cũng đã nhìn thấy những người đi đường trông rất sống động.

Tiến vào từ phía đông thành phố là một người trung niên mặc áo blu trắng, theo bên cạnh anh ta có hai người, nhưng mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, trông giống như một bác sĩ dẫn theo hai bệnh nhân, trốn thoát ra từ bệnh viện tâm thần, vui vẻ đi dạo phố.

"Có chuyện hỏi đội trưởng."

Bác sĩ liếc nhìn xung quanh với vẻ nghiêm nghị, sau đó đặt tay phải lên vành tai:

"Tiểu đội bảy gọi Bộ Tư Lệnh, có nghe thấy được không?"

Liên tiếp gọi hai lần, nhưng không nhận được phản hồi, chỉ có tiếng sột soạt trong băng tần.

Khi thành phố phồn hoa này xuất hiện, tín hiệu cũng đã bị chặn.

Bác sĩ hít sâu nói: "Bức xạ tinh thần nghiêm trọng, người đi đường xung quanh không phù hợp với đặc điểm thời đại, cảnh sắc đường phố bị xâm phạm nghiêm trọng... Sau những chi tiết này, có thể đưa ra kết luận." Anh ta nghiêm túc xem xét kỹ xung quanh: "Chúng ta đang bị vây trong một thế giới giả tạo."

Hai bệnh nhân tâm thần đều nhìn bác sĩ bằng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần.

"Anh còn dùng suy luận?"

"Người có đầu óc đều có thể nhìn ra, được chưa?"

Phía bắc thành phố thì có một người đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục tác chiếc màu đen, đi cùng với hai đội viên ăn mặt lòe loẹt. Anh ta đứng ở giữa đường, nhìn hai bên đường muôn màu muôn vẻ khác nhau, người đi đường nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ, còn nghe thấy tiếng xe hơi ngược chiều, đang bực bội không ngừng bấm còi xe vì anh ta đứng chặn đường, chỉ lặng lẽ quan sát.

Mà hai đội viên của anh ta, một người là chú hề, trên mặt thoa một lớp phấn dày, cùng đôi môi đỏ mọng tươi đẹp, trên tay cầm một quả bóng bay màu đỏ.

Người kia là một người đàn ông mặc áo bành tô bên ngoài, áo sơ mi trắng bên trong và đội mũ lưỡi trai màu đen.

Cả hai đều thành thật đợi ở bên đường, mỉm cười nhìn đội trưởng chẳng chút lo lắng.

Ở phía tây thành phố, cũng có một đội người tiến vào Thủy Ngưu Thành qua một con đường khác với Lục Tân và Trần Tinh. Bởi vì khi mới vào thành phố, bọn họ phát hiện có dấu vết sự ảnh hưởng mà người có năng lực thi triển đối với người thường, cho nên tốn chút thời gian triển khai điều tra, vì vậy chậm hơn một bước. Lúc này cũng chỉ mới tới vị trí ngoại thành gần với trung tâm thành phố.

"Thật phiền…"

Đi vào từ phía nam thành phố là Hạ Trùng, cùng với hai đội viên của cô ta.

Lúc này, cô ta vô cảm kéo tai nghe ra, khẽ cau mày nhìn đường phố sôi động xung quanh có vẻ giống với thành phố chính của thành phố trung tâm. Sau đó cô ta đạp trên đôi chân nhỏ với đôi ủng quân đội màu đen nặng nề, đột nhiên ra sức bước nhanh hơn, trực tiếp vọt đến phía trước động cơ của một chiếc xe, ngồi xổm xuống.

Hành động của cô ta thu hút nhiều ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, như thể đang nhìn một cô gái phát bệnh thần kinh.

"Đối với hành động kỳ lạ, lại sinh ra phản ứng giống như người thật..."

Hạ Trùng thầm nghĩ trong lòng. Cô ta nhìn chăm chú về phía một người trên đường phố, người đó là một đứa trẻ vị thành niên dáng vẻ lưu manh, trông có vài phần nổi loạn bất cần. Nhưng khi ánh mắt của Hạ Trùng nhìn đến người cậu ta, cậu ta cũng chỉ vô thức liếc lại, sau đó thu lại ánh mắt, vẫn cứ cười hỉ hả, uống rượu ở trước cửa tiệm với một vài thanh niên bảnh bao, dáng vẻ cũng lưu manh giống vậy.

"Nhưng phản ứng rất yếu, nếu không, có lẽ bây giờ cậu ta đã hỏi mình đang ngó cái gì rồi..."

Hạ Trùng lẩm bẩm, sau đó chậm rãi đưa ra kết luận: "Đây hẳn là vật phẩm ký sinh bị đánh cắp từ Viện nghiên cứu..."

"Băng ghi hình hồi ức 2 4 8."

Vừa nói, cô ta vừa lướt ngón tay trên máy tính bảng vài lần, tìm ra một tập tư liệu.

Băng ghi hình hồi ức 2 4 8

Nguồn gốc: Sau sự kiện mặt trăng máu, một cuộn băng ghi hình bình thường đã được nhóm tìm kiếm tìm thấy, ghi lại cảnh đường phố phồn hoa của thành phố

Chức năng: Khi băng ghi hình đang phát, nó sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh và đồng bộ hóa với nội dung của băng ghi hình

Lưu ý: Theo thí nghiệm biết được, vùng bức xạ lớn nhất là năm mươi ki-lô-mét vuông và có thể tiếp tục tăng.

Đặc điểm ô nhiễm: Khi bước vào phạm vi ảnh hưởng của băng ghi hình hồi ức, sẽ dần quên đi thế giới thực và lưu lại trong ký ức được ghi lại trên băng ghi hình, lực lượng tinh thần dần tiêu hao, bị băng ghi hình thôn tính. Người bị lây nhiễm sâu sẽ mãi mãi ở lại trong hồi ức đẹp đẽ.

Khởi nguồn : Không có câu trả lời nghiên cứu chính xác.

Suy đoán: Từng có người xem đi xem lại nhiều lần cuộn băng ghi hình ghi lại cảnh đường phố trong thời đại văn minh này, đồng thời sinh ra tâm trạng hoài niệm sâu sắc, hơn nữa còn sinh ra một lực lượng tinh thần mạnh mẽ và đột biến nhất định trú ngụ trong cuộn băng, hình thành năng lực đặc thù.

Ghi chép: Hai mươi bảy năm sau sự kiện mặt trăng máu, bị đánh cắp khỏi Viện nghiên cứu Mặt trăng máu, từ đó không rõ tung tích.

Phương án giải quyết:

1. Trong cảnh đường phố của thành phố giả tạo, tìm được nơi để cuộn băng ghi hình và cắt nguồn điện

2. Cuộn băng ghi hình không thể chiếu hình mọi người một cách có mục tiêu, rời khỏi phạm vi bức xạ là có thể tránh được ảnh hưởng.

"Thông báo cho họ đi!"

Hạ Trùng nhìn thành phố này lần cuối, xác định có liên quan đến 2 4 8, thì lập tức kéo tư liệu vào tệp đính kèm và gửi cho những người cũng đang ở trong thành phố này. Tuy nhiên, sau khi email được gửi đi, lại bị trì hoãn không có thông báo tin đã gửi đi.

"Tín hiệu đã bị chặn, vậy thì phải xem bọn họ có thể tự mình nghĩ tới không!"

"Gặp phải vật phẩm ký sinh đặc biệt cấp hai, biết là chuyện gì thì rất dễ giải quyết."

"Không biết là chuyện gì, vậy thì rắc rối sẽ lớn đấy..."

"Chúc họ may mắn!"

Hạ Trùng trực tiếp đặt máy tính bảng trở về, nói với hai đội viên: "Hai người tới bên cạnh tôi, tôi đưa hai người rời đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận