Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1322: Đứa nhỏ có danh hiệu là bạo quân (2)

Ngài Tô cùng bộ trưởng Thẩm, bao gồm Trần Tinh đang dùng thân phận trợ thủ mà bàng thính bên cạnh, đều bỗng nhiên phát ngốc một chút: “Không có năng lực?”

“Đúng vậy.”

Giáo sư Bạch nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Thằng nhóc ấy không có năng lực, giống như một người thường.”

“Thế nhưng khi so sánh với những người bình thường chân chính khác, rõ ràng thằng nhóc lại có rất nhiều những biểu hiện biến dị.”

“Thông qua những quan sát của nhân viên nghiên cứu đối với thằng bé là có thể phát hiện, nó cực kỳ an tĩnh, cũng vô cùng thành thật, trong một khoảng thời gian dài có thể không nói lời nào.”

“Ngoại trừ có một số thời điểm, sẽ biểu hiện ra cảm giác cô độc mãnh liệt dị thường ra, thoạt nhìn nó giống như là một đứa trẻ bình thường mà thôi.”

“Thế nhưng, dường như là nó không hề có tình cảm, cũng không có những dao động cảm xúc thực phong phú, càng không có dục vọng của người bình thường.”

“Cũng có khi thằng bé tò mò về thế giới này, biểu hiện ra một chút dục vọng bắt chước, có đôi khi lại giống như chẳng để ý đến một cái gì cả.”

Giáo sư Bạch nói, bản thân ông ta cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Ngừng lại một chút, ông ta mới tiếp tục nói:

“Vào thời điểm tiến hành một số thực nghiệm tương quan đối với nó, nó rất phối hợp, điểm này dường như làm cho thằng bé có vẻ mềm yếu.”

“Nhưng rất nhanh sau đó nhóm nhân viên nghiên cứu cũng đã phát hiện ra, sỉ dĩ nó phối hợp đến như vậy, là bởi vì nó đang rất tò mò.”

“Tò mò những người này phải làm gì đối với nó, cũng như là tò mò mục đích thật sự của bọn họ.”

“Cứ như những đứa trẻ khác khi đối mặt với kim tiêm và thuốc chính, chúng nó sẽ sợ hãi, sẽ phản kháng, thế nhưng thằng bé này lại không.”

“Nó chỉ biết nhìn những thứ như kim tiêm đó chui vào trong mạch máu của mình, chậm rãi rút máu ra, hoặc là nhìn đám dây dợ lấp la lấp lánh lủng lẳng gắn lên trên người mình, nhìn những viền cong của những dụng cụ ánh bạc trong phòng thí nghiệm, còn có những nhân viên công tác, nó đều lộ ra ánh mắt tò mò……”

“Người thường nhìn thấy nó, sẽ không có cảm giác đặc biệt, nó dường như chính là một người bình thường.”

“Nhưng khi người có năng lực tiếp xúc với nó, lại thường thường nảy sinh ra những cảm xúc thù ghét hoặc kinh sợ một cách khó hiểu.”

“Mãi về sau này nhóm nhân viên nghiên cứu mới tìm ra nguyên nhân khiến cho những người có năng lực ấy sợ hãi nó.”

“Tuy rằng thằng bé không hề có năng lực, nhưng khi tiếp xúc với những người có năng lực khác, lại luôn rất dễ dàng áp chế đối phương, thậm chí là Giết chết.”

Giáo sư Bạch nói đến chỗ này, thậm chí cũng còn phải tạm dừng một chút, mới nói: “Mà điểm đáng chú ý nhất là:”

“Lúc tiếp xúc bình thường, nó rất ít khi biểu hiện ra sự táo bạo của bản thân, cho dù khi bị một số đứa trẻ khác thù địch mà đánh ngã nó xuống đất, nó cũng sẽ chỉ ngồi yên ở đó, lau đi máu tươi đang chảy ra từ mũi mình, lộ ra vẻ tò mò, thậm chí còn lộ ra vẻ hứng thú vô cùng.”

“Thế nhưng khi thằng bé sinh ra dục vọng hoặc ham muốn giết chết một người nào đó, vậy thì không một ai có thể ngăn cản được nó.”

“Tất cả những nhân viên nghiên cứu và nhân viên an ninh có mặt ở đó đều không ngăn được.”

“Mọi người, chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng nhóc giết chết thêm một thể thực nghiệm khác.”

“Điểm mấu chốt nhất chính là……”

Khi nói đến cuối cùng, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nói: “Sau khi nó giết chết hết những thể thực nghiệm khác xong, cũng sẽ có một số nhân viên nghiên cứu có ý định tiến hành dò hỏi một chút đối với nó, hỏi nó vì cớ gì mà sinh ra dục vọng và hành động đi làm tổn thương hay giết chết những thể thực nghiệm khác như thế…”

“Nó không có trả lời, chỉ là mỉm cười.”

“Thế nhưng nhân viên nghiên cứu từ nụ cười của thắng nhóc mà có được đáp án rồi, nó đi giết chết những thể thực nghiệm kia… Chỉ là bởi vì tò mò!”

Ngài Tô và bộ trưởng Thẩm nghe xong, đều nhịn không được mà khẽ run lên.

Nếu như bọn họ nhớ không lầm mà nói, hiện tại người mà giáo sư Bạch nhắc đến, là một đứa nhỏ……

Một đứa nhỏ đôi mắt chớp cũng không thèm chớp lấy một cái, bởi vì tò mò mà đi giết chết những thể thực nghiệm khác, không một người nào có thể ngăn cản được.

Đây là thể thực nghiệm, hay là quái vật?

“Lúc ấy khi tôi nhìn thấy tư liệu về đứa nhỏ này, cũng cũng chỉ có từng đó mà thôi.”

Giáo sư Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Những như thế này đã đủ lưu lại ấn tượng sâu đậm ở trong lòng tôi rồi, hơn nữa cũng đã nhớ rõ danh hiệu của nó.”

“Bạo quân.”

Nói đến chỗ này, ông ta rơi vào trầm mặc một hồi, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nói: “Cậu ta hẳn là thể thực nghiệm đặc thù.”

“Thành phố trung tâm trước kia đã từng chia sẻ tài liệu tương quan về người có năng lực bậc không.”

“Vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy người có năng lực bậc không được giới thiệu ra bên ngoài, tôi cũng đã nghĩ tới đứa nhỏ này.”

“Tôi cũng phải nắm chắc đến mười phần, chế tạo ra người có năng lực bậc không, chính là những phân tích đến từ những số liệu phân tích thực tế trên người và năng lực tinh thần của đứa nhỏ này. Ông thậm chí cũng có thể hiểu là, tất cả những năng lực giả bậc không, đều là sự phục chế và bắt chước một cách vụng về của đứa nhỏ này…”

Nghe thấy bí mật này, ngài Tô và bộ trưởng Thẩm đã rất khó tiếp tục bảo trì sự bình tĩnh, vội vàng nói: “Sau đó thì sao?”

“Những chuyện sau này, những chuyện mà tôi biết đến cơ bản cũng không nhiều hơn so với mấy người.”

Giáo sư Bạch nói: “Sự kiện bỏ trốn khỏi phòng thí nghiệm xảy ra, người có năng lực bậc không kia, cũng đã biến mất cùng với thể thực nghiệm.”

“Lại về sau nữa, Thanh Cảng chúng ta xuất hiện một cái trại trẻ mồ côi Mặt Trăng Đỏ, sau đó trại trẻ mồ côi bị nổ mạnh.”

“Sau đó về sau này, chúng tôi quan sát nghiên cứu một người có năng lực dị biến, hơn nữa còn chiêu mộ cậu ta.”

“Chính là, đồng chí Đơn Binh và đứa nhỏ mà vừa rồi ông miêu tả hoàn toàn không hề giống nhau chút nào…”

Bộ trưởng Thẩm không nhịn được mà nói: “Thứ nhất, cậu ta cũng không phải là người có năng lực, thứ hai, nhân phẩm đạo đức cá nhân của cậu ta không tồi, thứ ba…”

Ông ta cũng dừng một chút, mới nói: “Thói hư tật xấu của người này cũng không phải là ít, không giống như là một sinh vật hoàn toàn không có cảm tình gì đâu…”

“Nguyên nhân chính là vì như vậy, để có thể xác định điểm này, cũng tiêu tốn một chút thời gian.”

Giáo sư Bạch nói: “Những tư liệu năm ấy về “bạo quân”, là do tôi nhìn lén, cũng không hoàn chỉnh.”

“Chỉ là tôi đã nhớ kỹ điểm đặc thù của đứa trẻ này, cùng với mối quan hệ giữa cậu nhóc và việc bỏ trốn khỏi phòng thí nghiệm.”

“Thế nhưng, sau này khi đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện cùng nhau, tôi đã dần dần xác định.”

“Đứa nhỏ mà trước kia có danh hiệu ‘bạo quân’, hẳn là chính là đồng chí Đơn Binh của hiện giờ.”

“Chỉ là, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, đứa nhỏ này vẫn trưởng thành, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều nữa……”

“Hiện tại, chúng ta cũng không biết sự biến hóa cực độ như thế của người đó, là tới như thế nào.”

“Nhưng chúng ta đều tin tưởng, tính cách cực đoan “bạo quân” đã từng không có một chút cảm tình và nhân tính nào có lẽ đang ở trong thân thể của cậu ta…”

“Ông…”

Bộ trưởng Thẩm bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, thất thanh nói: “Không phải là ông muốn nói……”

“Dáng vẻ hiện tại của đồng chí Đơn Binh, đều là giả vờ phải không?”

Đối mặt với vấn đề này, giáo sư Bạch trầm mặc trong một khoảng thời gian rất dài, mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngược lại tôi còn hi vọng là như thế ấy.”

“Bởi vì nếu không phải là như thế, tôi thực sự không thể nào hiểu nổi, là ai có thể khiến cho người đó thay đổi lớn đến như vậy……”

“Cũng không có cách nào tưởng tượng được một đứa trẻ có nhân tính, đã làm cách nào chịu tải được sức mạnh của bạo quân, an an tĩnh tĩnh sinh sống nhiều năm như vậy. Đương nhiên, cũng không thể nào biết được, nhân tính yếu ớt đến như thế, lại làm như thế nào để tiếp tục chịu tải sức mạnh đáng sợ này, tiếp tục cuộc sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận