Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 569: Bích Hổ ở trong sân (1)

“Đi thôi!”

Sau khi Trần Tinh thở mấy hơi, cô mới thả cánh tay đang đặt trên vai Lục Tân ra, sau đó đi về phía trước.

Rõ ràng là cô ấy rất mệt, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Vì không muốn có quá nhiều người phát hiện ra phòng thí nghiệm như, vậy nên chắc hẳn sẽ không thể chỉ bố trí những loại quái vật kỳ lạ như vậy ở mỗi trung tâm thành phố được. Trước khi đến gần phòng thí nghiệm, chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với các cuộc tấn công khác nữa, đã đến lúc phát huy năng lực hệ người nhện của hai người rồi đấy.”

“Một người sẽ đi dò đường đi và một người sẽ bảo vệ tôi.”

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu và đưa tay ra, em gái anh rất ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ bé của cô ấy vào lòng bàn tay của Lục Tân.

Bích Hổ cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó lập tức rút ra hai khẩu súng rồi sải bước vội vàng chạy về phía mà Trần Tinh vừa đi, gã ta đã có quyết định rồi, bất kể lần này gặp phải nguy hiểm gì đi nữa, nhất định phải bảo vệ tốt cho đội trưởng, không ai có thể tranh giành được...

... Sau khi nghĩ như vậy thì Bích Hổ nhìn lên và thấy rằng Lục Tân đã muốn bước đến bên cạnh người của Trần Tinh rồi.

Sau khi cân nhắc một lúc, Bích Hổ quyết định lặng lẽ đi về phía trước.

... Chính gã vẫn nên chịu trách nhiệm tìm đường thì hơn!

... Đây không phải là hèn nhát, mà là nếu so sánh ra thì đúng là Lục Tân quả thực chuyên nghiệp hơn!

Bởi vì bọn họ đã ở gần vị trí của phòng thí nghiệm rồi cho nên Trần Tinh và những người khác giữ bước chân của bọn họ rất nhẹ nhàng, và cũng vô cùng cảnh giác.

Bích Hổ đi phía trước, theo bản năng vô thức cúi đầu ôm lấy eo.

Khi cả đoàn đi đến đây, đã không còn có nhiều bóng người tị nạn nữa rồi, chỉ có bóng tối trống rỗng và im lặng.

Loại không khí thế này khiến cho lòng người sợ hãi.

Bọn họ đã từng nhìn thấy những con quái vật có xúc tu đó, và bọn họ cũng biết rằng chúng đang ẩn nấp trong những tòa nhà tối tăm xung quanh, cho nên không ai biết liệu trong giây tiếp theo sẽ có một con quái vật đầy những xúc tu máu và thịt đáng sợ chui ra từ cửa sổ tối tăm đó hay không nữa.

Lúc này, Bích Hổ đã thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.

Khẽ cúi đầu, gã ta nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, một tay cầm bình xịt thô sơ và tay kia thì cầm một con dao găm.

Trong ba lô sau lưng, một cái đầu súng lòi ra ngoài, giống như là một lá cờ cắm sau lưng một vị tướng trên sân khấu.

Mỗi khi cất bước, gã đều gõ nhẹ mũi chân xuống đất, ánh mắt vẫn luôn quét về phía trước, động tác khiến cho người ta có cảm giác có gì đó mờ ám, nhưng thật ra Lục Tân mơ hồ có thể hiểu được là gã ta đang đề phòng cho dù bất cứ thay đổi nào thì gã ta cũng chắc chắn rằng có thể phát hiện ra ngay lập tức, để còn có thể lùi lại phía sau, hoặc cảnh báo cho những người phía sau... Nghe thì có vẻ như rất chuyên nghiệp nhưng lại có cảm giác hơi giống một tên trộm.

Cứ như vậy, Lục Tân và Trần Tinh đã đi theo phía sau Bích Hổ, cố gắng hết sức để đi theo con đường mà gã đã đi qua.

Trong bầu không khí yên tĩnh và náo động này, bọn họ đã băng qua hai con đường, một con hẻm, và đã đến được gần tòa nhà kia.

Hai phút sau, bọn họ đi đến một bức tường sân phủ đầy dây leo.

Trên bờ tường có một chiếc đèn rọi đơn độc, có thể chiếu ra một kiểu ánh sáng nhẹ đến môi trường xung quanh. Đây là tòa nhà được kết nối với các tòa nhà và sân của các dân cư khác. Bức tường đã bị hư hại hơn một nửa rồi, trời tối và gió lạnh vẫn không ngừng cọ xát vào những khoảng trống này.

Tòa nhà đó dường như chỉ còn cách họ một dãy nhà, chưa đầy năm mươi mét.

Bích Hổ hơi khựng lại, nhấc mũi chân lên đá một viên sỏi nhỏ bay vào trong sân.

Sau đó gã ta im lặng chờ đợi một lúc, rồi mới tiến lại gần bức tường cao và áp tai vào đó.

Ngoài khả năng nhạy bén và nhận thức của người thường, người có năng lực hệ người nhện giống như một thiết bị radar hình người, ngoài khả năng điều khiển và phản ứng cơ thể phi thường ra thì cũng cho phép bọn họ có thể đối phó với một số trường hợp khẩn cấp với tốc độ nhanh nhất trong các tình huống.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai ở bên trong bức tường, cũng không có thứ gì khác không phải là con người nhưng có thể di chuyển thì gã ta bước nhanh vài bước và xoay người.

Không đi đến khoảng trống ở bức tường, bởi vì lo lắng rằng sẽ có một cái gì đó ẩn giấu ở nơi mà nó quá dễ dàng để đi vào.

Với sự giúp đỡ của em gái, Lục Tân cũng đã dễ dàng leo lên và quay đầu lại.

Trần Tinh lùi lại về sau mấy bước, nhân cơ hội chạy đến để lấy đà, nhanh chóng áp sát vào tường, sau đó nắm lấy bàn tay đang dang ra của Lục Tân, thuận thế nhảy lên, cô ta dễ dàng leo lên trên bờ tường phải cao ít nhất cũng hai mét này, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Tân mà nhìn xuống dưới.

Bích Hổ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này, chợt ngẩn người một lúc rồi vô cùng hối hận.

Gã ta không nên nhận trách nhiệm dò đường, đáng lẽ gã nên kiên trì ở lại bên cạnh người lãnh đạo mới đúng...

... Cái người được gọi là đơn binh độc thân kia thật là quỷ quyệt!

Cả ba người đáp xuống đất rồi lặng lẽ nhìn xung quanh, bên dưới là khoảng sân rộng rãi với hàng cây xanh mướt.

Vẫn là Bích Hổ đi ở phía trước, bọn họ đi qua hàng cây xanh, chuẩn bị định đi ngang qua sân.

Sau đó tất cả bọn họ đều giật mình bất ngờ sợ run lên.

Ban nãy ở bên ngoài bức tường, bọn họ đã lắng nghe cẩn thận và xác định rằng không có bất kỳ sinh vật sống nào bên trong bức tường này hay sinh vật nào chuyển động cả.

Nhưng sau khi nhìn lên thì bọn họ mới ngạc nhiên phát hiện trong sân đã chật cứng người.

Từng hàng, từng hàng, đứng rất ngay ngắn.

Tất cả bọn ngồi đầy sân và gần như không phát ra tiếng động nào, tất cả đều quay lưng vào tường và cúi đầu.

Không thở, không nhịp tim, thậm chí là không có lấy một nhịp đập.

Trong trường hợp này, tự nhiên sẽ không ai phát hiện ra bọn họ cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận