Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 456: Lặng lẽ quan sát (1)

“Bí bo…..”

Sáng sớm hôm nay, khi màn sương còn chưa tan, một tiếng còi lớn vang dội khắp cả nơi trú quân của đoàn xe.

“Ào ào ào…”

Toàn bộ mọi người trong doanh địa, đều lập tức tỉnh dậy.

Vội vàng thu dọn lều, chia bữa ăn sáng rồi kiểm tra mức xăng và bình nước của xe.

Những người canh gác rải rác xung quanh trước đó cũng từng người một uể oải xách súng đi về. Trên người họ vẫn còn có thể nhìn thấy cỏ non với những giọt sương sớm. Sau một đêm canh gác, mắt ai cũng nhập nhèm và sưng tấy.

Lục Tân cùng hầu hết mọi người đứng dậy, cầm lấy đồ dùng cá nhân, ngồi xổm ở ven đường đánh răng lau mặt.

Đợi khi anh ta phun ra một ngụm nước, cả đoàn xe đã sẵn sàng lên đường….

Đám lão tài xế này dường như không có thói quen đánh răng rửa mặt, so với họ, cuộc sống của anh lành mạnh hơn nhiều.

Đánh răng xong, Lục Tân lên xe của Lão Chu, yên tâm thoải mái nhận lấy bánh mì cuộn trứng muối.

Đây là đãi ngộ siêu VIP mà Lão Chu và Tiểu Chu dành cho anh.

Nó bao gồm dầu, thức ăn và đồ uống, và một nửa số tiền họ kiếm được từ những thứ họ tìm được.

Tuy nhiên, bọn họ bao dầu là đóng gói xe máy của Lục Tân cẩn thận và cho vào thùng xe tải.

Không lái xe, sẽ không tiêu thụ dầu, đây chính là bao dầu.

Ăn uống thì càng đơn giản hơn, bọn họ ăn gì thì Lục Tân ăn cái đó.

Về phần tiền kiếm được... Lục Tân không chuyên nghiệp lắm, nên không nhìn ra có thể kiếm được bao nhiêu…..

“Kiểm tra số người!”

Người đầu xe cầm sào tre, mặc một chiếc quần bò bó đi ủng, nhưng mà, thế nào thì cô ta cũng đã rửa mặt rồi. Sau một đêm ngủ, mắt cô ta vẫn hơi đỏ và sưng, cũng không biết có phải do tối qua khóc một trận không.

Nhưng vẻ mặt của cô ta lúc này rất nghiêm túc và bình tĩnh, người đàn ông tóc húi cua bên cạnh đếm số lượng người, sau khi xác định không có bị thiếu người, lớn giọng dặn dò: “Lần này vẫn là xe của tôi và lão Tôn đi phía trước, xe của anh em nhà họ Triệu ở phía sau, những người còn lại đi theo thứ tự ở giữa, chỉ còn cách thành phố trung tâm chưa đến ba ngày nữa, khi đến nơi, mọi người đều được ăn uống và thư giãn.”

Nói rồi, mạnh mẽ hét lên một tràng: “Có nghe thấy không?”

Tất cả lão tài xế của đội đều phấn chấn tinh thần, đồng thời hét lên: “Nghe thấy rồi!”

“Tốt lắm.”

Đầu xe gõ gậy tre vào lòng bàn tay: “Xuất phát”

Cả đoàn xe bận rộn cả lên, tiếng đóng cửa và khởi động xe ô tô vang lên.

Đầu tiên, có ba chiếc xe máy, trên chỗ đuôi có hai lá cờ, một đỏ một xanh, họ dẫn đầu lao về phía trước.

Sau đó chiếc xe tải cao và chắc chắn ở phía trước từ từ lái ra khỏi khu vực dịch vụ, rồi những chiếc xe khác lần lượt theo sau.

Những chiếc xe máy đó đều được dùng để dò đường đi.

Ở nơi hoang dã, con đường hay thay đổi bất thình lình, lở đất, mưa xối xả, cỏ hoang, nắng gió, tất cả điều kiện đường đi đều thay đổi theo thời gian.

Con đường trước đây có thể đi được bây giờ chưa chắc đã đi được, con đường trước đây an toàn có thể đầy rẫy nguy hiểm trong một khoảng thời gian ngắn.

Vì vậy, đối với một đoàn xe lớn như vậy, việc dò đường đi là vô cùng quan trọng.

Nếu thấy đường không đi được thì phải quay lại báo trước, nếu không cả đoàn sẽ bị kẹt trong đó, quay đầu lại rất bất tiện.

“Chị Cao này rất giỏi …”

Lục Tân, người đã âm thầm quan sát người đầu xe, không khỏi cảm khái.

Dù không có kinh nghiệm chạy trong vùng hoang dã, nhưng anh cũng biết để chỉ huy một đoàn xe lớn như vậy cần bao nhiêu sức lực.

Điều này không chỉ để đối phó với đoàn kỵ sĩ phân tán trong vùng hoang dã, mà còn phải tính đến các thảm họa và ảnh hưởng tự nhiên khác nhau, cũng như giao tiếp với người gửi và người nhận hàng, ngoài ra đám tài xế kiêu ngạo và cố chấp như vậy tập hợp lại, cũng không dễ khống chế.

Thoạt nhìn đầu xe có tuổi tác không lớn lắm, có thể điều khiển đoàn xe thành như này, đã rất hiếm có rồi.

“Không phải vậy sao?”

Tiểu Chu ở một bên cảm thán nói: “Chị Cao thật ra rất tốt, không ăn bớt của mọi người, chị ấy cũng cân nhắc mọi việc rất kỹ lưỡng, khi xảy ra chuyện, chị ấy còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Nửa năm trước, chúng tôi gặp một đoàn kỵ sĩ, họ không thu tiền phí đường mà đòi một nửa số hàng của chúng tôi, kết quả là chị Cao tươi cười bước tới và bắn thẳng vào đám đó, một phát chết 3 người.”

“Từ sự việc đó về sau, mọi người đã hoàn toàn phục chị ấy.”

Lão Chu cũng thở dài: “Tôi đã chạy xe tải hơn mười năm, và tôi phải thừa nhận đây là người đầu xe tốt nhất mà tôi từng gặp.”

Ngưng một lúc, ông ta nói thêm: “ ... Nếu ban đêm không có vấn đề gì.”

Lục Tân lắng nghe rồi cũng có chút tò mò.

Ý chí và trạng thái của loại người này thường mạnh nhất.

Trong phạm trù tinh thần biến dị, chúng thường không xuất hiện những thay đổi đột ngột.

Hay như Trần Tinh, cô ta đã phát hiện ra những thay đổi của bản thân ngay từ đầu, thậm chí từ từ tự phân tích và kết luận, khi được giáo sư Bạch phát hiện ra, cô ấy đã trở thành một người có năng lực thông thạo. Còn không thì là căn bản sẽ không biến dị.

Ở một mức độ nào đó, ngay cả khi cô ta bị lây nhiễm, sức đề kháng của cô ta cũng sẽ mạnh hơn những người khác.

Người đầu xe này sao có thể đột ngột thay đổi lớn như vậy?

Dù sao thì, mặc dù hôm qua không thấy trên người cô ta có gì bất thường, nhưng Lục Tân cũng phải thừa nhận điều này.

Người phụ nữ nhìn thấy đêm qua và người phụ nữ ổn định lý trí sáng nay thực sự giống như hai người khác nhau.

“Trạng thái tinh thần thay đổi vô cùng rõ ràng …”

Suy nghĩ một hồi, anh lặng lẽ lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép.

Tên: Cao Đình

Đặc điểm: Người cao, chân dài, eo thon và ngực phẳng, thích mặc quần áo bó sát, thích "ích ích, ô ô" vào ban đêm.

Triệu chứng: Ghét cơ thể của chính mình, nghi ngờ đầu óc và thân thể thù hằn lẫn nhau.

Quan sát viên: Lục Tân.

Quan sát viên thứ: em gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận