Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 612: Đại quái vật (2)

“Phế vật, phế vật. . .”

Tiếng chửi rủa của cha càng ngày càng vang dội.

Xung quanh kiến trúc phát ra tiếng “két” rợn người.

Xung quanh truyền đến những chấn động to lớn. Dường như lại có nhiều kiến trúc to lớn hơn đang đập xuống.

Cha đang dùng bả vai của mình để chống đỡ kiến trúc, rõ ràng cơ thể của cha cũng lay động một cái. Ngay từ ban đầu ông đã không quen việc bảo vệ như thế này, bây giờ cũng bị buộc không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ mới làm như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác ông lại không thể bảo vệ được nên đã hoàn toàn không thể khống chế được cơn giận.

“Đại. . . Đại quái vật. . .”

Đột nhiên, một giọng nói khe khẽ vang lên trong ngực của anh.

Cơ thể của Lục Tân run lên, trong đầu lại lần hiện lên đoạn ký ức bị máu tươi nhuộm đỏ kia.

Quả thật anh đã từng giết Tiểu Thập Cửu.

Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Thập Cửu vẫn đang ở trong lồng ngực của anh.

Thời gian ôm Tiểu Thập Cửu càng dài, loại cảm giác trống vắng trong lòng kia càng chân thực, sâu lắng.

Anh nhớ rõ, vẻ mặt đầy máu của Tiểu Thập Cửu khi bị chính anh giết chết. Trong đầu anh thỉnh thoảng hiện ra rất nhiều khuôn mặt đầy máu tươi đang dùng ánh mắt sợ hãi để nhìn anh, những người đó. . . đều do mình biến thành quái vật rồi giết chết họ sao?

Lúc này Lục Tân thực sự sợ hãi.

Anh sợ hãi bản thân mình sẽ một lần nữa biến thành … quái vật thực sự!

Trong thành phố này còn có rất nhiều bạn bè của anh.

Nếu như anh biến thành quái vật, như vậy, có phải Trần Tinh, Bích Hổ, còn có cô gái dáng người nhỏ nhắn ở thành phố trung tâm mà anh vừa quen, người bác sĩ có khí chất để cho anh đặc biệt ưa thích. . . cũng sẽ bị bản thân anh giết chết, giống như tất cả những người khác vậy?

Có phải một ngày nào đó, bọn họ cũng đã trở thành những khuôn mặt nhuốm máu trong ký ức của mình hay không?

Một loại cảm giác sâu lắng mờ mịt lại lần nữa bao phủ Lục Tân.

Anh cảm thấy mình có khả thể hạ gục “thần” ở bên ngoài, nhưng trong lòng lại đang do dự.

Giống như cầm đao lên có thể giết chết kẻ thù.

Nhưng anh không biết, sau khi cầm dao lên, anh không biết mình vừa mở mắt ra lại phát hiện bản thân mình đã giết càng nhiều người hay không nữa. . .

Ầm ầm!

Trên vùng trời Thủy Ngưu thành những xúc tu màu đỏ tươi lại một lần nữa vòng quanh một tòa nhà bỏ hoang, đập vào trước mặt.

Nhìn một đống mảnh vỡ của những tòa nhà như một ngọn núi ở trước mặt, sáu con mắt của nó đều trở nên lạnh lùng, xúc tu bên người vô thức giương lên.

Dường như là “thần” thực sự đang công khai biểu thị sự mạnh mẽ của mình.

Hơn nữa ngoài những con đường trống trải của thành phố này, thì trong những bóng tối u ám.

Có những mạch máu và dây thần kinh được tạo nên bởi vật chất quỷ dị đang lan tràn hướng về phía ngoại thành, lan đến nơi tụ tập của những người lang thang kia. Soạt, soạt, soạt.

Chúng nó phát ra tiếng kêu giống như bầy rắn đang bò kéo dài về phía một tòa kiến trúc và phòng ốc.

Bên ngoài thành, người ở trước chòi canh vẫn đang đứng ngoài quan sát.

Trước một tòa cao ốc may mắn thoát khỏi sự kéo đổ đấy, những người có năng lực của thành phố trung tâm và thành phố Thanh Cảng đều ngơ ngác đứng đấy, ngẩng đầu nhìn “thần” kia !

Dưới đáy của đống đổ nát vô tận, nội tâm của Lục Tân đang vô cùng uể oải.

Căm hận, tức giận, bi thương, hoảng sợ, đủ loại cảm xúc, đồng thời xen lẫn trong lòng anh.

Loạn!

Anh cảm thấy rất loạn, loạn đến mức lại một lần nữa sinh ra loại cảm giác suy sụp tinh thần kia, chỉ muốn buông xuôi, quên hết tất cả mọi thứ.

“Đại quái vật. . .”

Cũng trong lúc tâm trạng của Lục Tân đang rối bời đến cực điểm thì một cái đầu nho nhỏ tựa vào bờ vai của anh.

Tiểu Thập Cửu giống như đã thích ứng sự ôm ấp Lục Tân, cô yên lặng ở trong lồng ngực của Lục Tân.

Cô giống là có hơi mơ màng khẽ nói:

“Đại quái vật đã hứa với tiểu quái vật, anh sẽ mang theo bọn tiểu quái vật chạy ra khỏi nơi này. . .”

“Đùng. . .”

Đột nhiên Lục Tân cảm thấy trong đầu anh giống như có một quả bom đang nổ tung.

Câu nói đó giống như một cái chìa khóa, trong nháy mắt mở ra càng nhiều ký ức của anh.

Một mình anh đang ngồi trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo, bọn họ truyền âm thanh thông qua một khung cửa sổ nho nhỏ.

“Quái vật, đây là một đám tiểu quái vật. . .”

Thỉnh thoảng có một số tiếng động vang lên ở bên ngoài cửa, có xen lẫn sự hoảng sợ, cùng với khinh thường.

Những tiếng động này giống có thể giảm nhẹ cảm giác áy náy của người khác nên bọn họ thường xuyên nói như vậy. Tựa như chỉ cần những đứa trẻ này cho rằng bọn họ là quái vật thì tất cả những việc trên bàn phẫu thuật đều có lý do chính đáng. Như thế bản thân anh sẽ không vì điều này mà tự trách mình. Mà điều đáng sợ nhất bọn họ không chỉ nói những đứa đẻ đó là quái vật mà còn muốn bọn trẻ tự mình thừa nhận.

“Nói đi, các người có phải quái vật hay không?”

“So với tên điên các người còn điên hơn, các người trở thành quái vật làm người khác chán ghét…”

Bọn nhỏ đều chấp nhận cách nói này, dù sao lời của người lớn sẽ không sai.

Tuy nhiên, trong một số giây phút tình cờ, trong đầu của những đứa trẻ đó cũng sẽ sinh ra một chút nghi ngờ.

Tiểu Thập Cửu nhát gan nhất thường đứng núp ở trong góc thút thít không dám lớn tiếng, nhưng Lục Tân nhớ rõ giọng nói nhỏ nhẹ của cô:

“Nhưng mà tiểu quái vật cũng sẽ sợ đau mà. . .”

Trong giây lát Lục Tân hoàn toàn mất khống chế.

Những thớ thịt trên mặt vặn vẹo, nhúc nhích như những con giun.

Trong giây phút ngày, cuối cùng thì những mảnh vỡ của hồi ức kia cũng trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

Anh vẫn không thể nhớ chi tiết tất cả mọi chuyện nhưng có một việc đã xuất hiện hoàn chỉnh ở trong đầu của anh.

Anh đã nhớ ra khuôn mặt của Tiểu Thập Cửu và rất nhiều người khác, bọn họ coi anh là hy vọng. Tất cả bọn họ đều cho rằng bản thân họ là một đám tiểu quái vật, còn anh là đại quái vật. Cho nên bọn tiểu quái vật luôn dùng khao khát ánh mắt để nhìn anh, trông ngóng đại quái vật có thể dẫn bọn họ thoát ra khỏi nơi đó.

Đại quái vật đã từng cam đoan với bọn tiểu quái vật rằng nhất định sẽ mang theo bọn họ chạy khỏi chỗ đáng sợ đó.

Hóa ra anh thực sự là quái vật.

Tất cả chúng ta đều là quái vật.

Hóa ra, Tiểu Thập Cửu không phải đang sợ anh.

Cô bé chỉ là đang nhớ tới anh thôi. . .

Từ giây phút mà cô bắt đầu nhớ tới anh thì đã bắt đầu cầu cứu với anh rồi….

Những cơ bắp trên mặt Lục Tân trở nên vặn vẹo, nước mắt của anh bỗng nhiên trào ra.

Anh dùng sức ôm Tiểu Thập Cửu, run rẩy nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. . .”

“Tại sao anh lại quên đi chuyện quan trọng như vậy chứ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận