Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 58: Kiểm tra đo lường nhận chức

“Mục đích Đại tá Trần cử anh đến đây là…”

Đi đến một vườn hoa bỏ hoang ngồi xuống, Lục Tân hỏi Bích Hổ.

“Chuyện quan trọng!”

Tuy Bích Hổ cảm thấy khó chịu với hành động vô lễ của Lục Tân khi không mời gã lên nhà ngồi mà lại ngồi trong công viên bỏ hoang này, nhưng gã là một người vô tâm, tâm trạng nhanh chóng trở nên tốt hơn, giả vờ thần bí nói với Lục Tân:

“Người anh em có mặt mũi lắm đó, đến cả Lục Quái Thanh Cảng vì cậu mà kéo nhau đến thành vệ tinh số 2…”

“Lục Quái Thanh Cảng?”

Lục Tân nghe xong thì cảm thấy hơi kỳ quái.

“Đúng vậy, sáu tên quái vật!”

Bích Hổ nghiêm túc nói: “Quái vật rất quái… rất quái!”

“Bọn họ tới làm gì?”

Trong lòng Lục Tân hoảng sợ, vội vàng hỏi.

“Tới làm kiểm tra đo lường cho cậu đó…”

Bích Hổ cảm thấy hơi bất ngờ, nói: “Lúc trước trụ sở chính không thông báo cho cậu sao?”

“Kiểm tra đo lường?”

Lục Tân hơi ngẩn ra chút rồi mới lấy lại phản ứng, đương nhiên anh đã được thông báo chuyện này, bản thân anh còn mãi trông chờ nó đấy, dù sao anh vẫn còn nhớ lúc trước Hàn Băng đã từng nói, chỉ khi làm kiểm tra đo lường xong mới có thể chính thức chiêu mộ, trở thành nhân viên Xử lý Ô nhiễm chính thức…

Đương nhiên, hình như ở bộ phận này sau khi lên chính thức thì đãi ngộ cũng chẳng được tăng lên…

Có điều cũng chẳng sao bản thân, ba chữ chuyển lên chính thức này đã cho người ta cảm giác an toàn.

Trong lòng anh thấy hơi vui vẻ, nhưng rồi lại trở nên lo lắng, hỏi: “Vì sao phải để quái vật làm kiểm tra đo lường?”

Bích Hổ nhìn dáng vẻ khó hiểu của anh, dường như có hơi đắc ý, ra vẻ thần bí cười nói: “Tới rồi cậu sẽ biết…”

“Được thôi.”

Lục Tân chỉ có thể đồng ý, sau đó nói tiếp: “Em đừng khoa tay múa chân trên cổ anh ta!”

Bích Hổ lắp bắp kinh hãi: “Cậu đang nói chuyện với ai?”

“Em gái tôi!”

Lục Tân cảm thấy đứng trước mặt người biến dị giống mình, không cần phải che giấu như ngày thường.

Vì thế thành thật trả lời: “Bây giờ con bé đang khoa tay múa chân chỉ vào cổ anh, dường như muốn làm anh nằm xuống…”

Bích Hổ hơi rùng mình, lông tơ dựng thẳng đứng.

Lục Tân đành phải an ủi gã, nói: “Không sao đâu, trong tình huống bình thường con bé khá là nghe lời tôi!”

Bích Hổ hơi nghiêng người theo bản năng: “Còn tình huống bất thường thì sao?”

Lục Tân nhìn gã một cái, yên lặng gật đầu.

“Cậu quả nhiên là danh bất hư truyền…”

Bích Hổ vốn đang muốn kiếm chuyện gì đùa vui một chút, nhưng lập tức đứng dậy, theo phản xạ tránh xa Lục Tân một chút, nói: “Bản thân tôi rất thích nói đùa với người khác, cũng thích người khác nói đùa với tôi. Nhưng tại sao khi tôi và cậu đùa nhau thì trong lòng tôi lại thấy run run vậy?”

“Có lẽ là vì tôi không nói giỡn?”

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, rồi tò mò hỏi: “Người khác nói gì về tôi?”

“Trình độ giữ bí mật của cậu rất cao!”

Bích Hổ cười nói: “Có điều mọi người đều nói cậu rất nguy hiểm.”

“Quả nhiên bất kỳ lời đồn đại nào trong công ty đều không đáng tin, cũng đều đầy thành kiến…”

Lục Tân nghĩ thầm, sau đó không hỏi nhiều về vấn đề này, hỏi: “Vậy… Vậy khi nào kiểm tra đo lường?”

“Chờ thông báo!”

Bích Hổ nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử màu đen đeo trên cổ tay, nói: “Nhưng chắc là nhanh thôi!”

Lục Tân nghe xong thì cảm thấy hơi khó hiểu: “Chuyện này mà còn quyết định bất ngờ sao?”

“Ha ha…”

Bích Hổ lập tức nở nụ cười, nói: “Cậu cho rằng Lục Quái Thanh Cảng rời khỏi thành chính cùng lúc là chuyện nhỏ sao?”

Đang nói, đồng màn hình hồ điện tử trên cổ tay gã bỗng nhiên hơi sáng lên, vẻ mặt Bích Hổ lập tức trở nên nghiêm túc hơn một chút.

“Đến rồi!”

Lục Tân vội hỏi: “Khi nào?”

“Mười lăm phút sau, tòa nhà Thanh Trác ở phía Đông thành!”

Bích Hổ báo thời gian và địa điểm, lúc này đôi mắt gã hơi sáng lên: “Người anh em, tính cách đám quái vật đó rất nóng nảy, ghét nhất là người khác đến trễ, nhưng khoảng cách của chúng ta không gần, vì thế đây là lúc kiểm tra bản lĩnh của cậu đấy…”

Gã còn chưa nói xong thì đã lùi về sau, dán ngực lên vách tường tòa chung cư rồi tiếp tục bò lùi ra sau, rõ ràng là đã đã leo lên trên vách tường mà gã còn liên tục lùi bốn năm bước, sau đó cả người hơi nhoài ra trước, chớp mắt đã dính chặt lên vách tường.

Sau đó gã cười nói với Lục Tân: “Cậu em, lên đây đi, xem ai tới trước…”

Gã vừa nói vừa bò nhanh trên vách tường, di chuyển như ma quỷ, có xu hướng biến mất ở nóc nhà.

“Chuyện này…”

Lục Tân nhìn bóng dáng Bích Hổ biến mất, vẻ mặt trở nên ngạc nhiên.

Anh nhìn đồng hồ, sau đó lặng lẽ đứng dậy đi về phía cầu thang cạnh công viên, bước xuống trạm tàu điện ngầm.

Xình xịch xình xịch!

Đúng lúc có một đoàn tàu điện ngầm cũ kỹ trên thân phun sơn đầy màu sắc sặc sỡ đi vào trong trạm.

Lục Tân yên lặng quẹt thẻ đi vào, trong lòng nghĩ thầm: “Gã không biết chuyến tàu điện ngầm số một này có thể chạy thẳng tới tòa nhà Thanh Trác sao?”

Khi Lục Tân chậm chạp bước ra từ cửa tàu điện ngầm đã nhìn thấy Bích Hổ đang thở hổn hển bò xuống trên vách tường tòa nhà bên cạnh. Vì bóng đêm lúc này không còn quá tối, trên đường còn có không ít người đi qua đi lại, cho nên gã cần phải tìm vách tường khuất ánh mắt người đi đường, sau đó tìm một nơi hẻo lánh để nhanh chóng xuất hiện.

“Không phải tôi thua…”

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Lục Tân, gã hơi căm giận giải thích: “Chủ yếu là vì lúc đầu tôi thấy cậu không theo kịp nên mới quay lại tìm cậu, ai ngờ lại sẽ đi tàu điện ngầm… Nếu tôi không thèm để ý ánh mắt người khác thì đã đến đây đầu tiên!”

Tuy rằng gã giải thích rất hợp lý nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy hơi cạn lời.

“Địa điểm kiểm tra đo lường ở trên lầu sao?”

Lục Tân chuyển đề tài, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao số một số hai trong thành vệ tinh này.

“Đúng vậy, chắc là họ đã chuẩn bị xong rồi, đi lên đi!”

Bích Hổ nói với giọng điệu đầy bất lực, nhìn tòa nhà cao chót vót này, ánh mắt gã đột nhiên sáng lên.

“Có muốn cùng bò lên trên không?”

Lục Tân nhìn anh ta thật kỹ, rồi thành thật đi đến chỗ thang máy.

Trong cả tòa nhà có vẻ rất im lặng, không được mấy bóng người. Chỉ có ngoài cửa cầu thang và sảnh lớn có vài nhân viên cảnh sát vác súng trên vai, đạn sẵn sàng lên nòng, ai nấy đứng thẳng thắp như cây đinh, khiến cho không khí trong tòa nhà trở nên nghiêm túc hơn.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân nhìn thấy cảnh tượng canh gác nghiêm ngặt như vậy ở trong thành vệ tinh.

Trong trí nhớ của anh, cho dù là đồn cảnh sát, thậm chí là phòng hành chính, hoặc là quân đội tuần thành cũng không phô trương như vậy.

Dưới sự dẫn đường của Bích Hổ, Lục Tân dễ dàng đi vào tòa nhà, đăng ký xong rồi vào thang máy đi lên tầng mười chín.

“Đến đây đi, các giáo sư đã tới rồi!”

Ngoài cửa tầng mười chín, Trần Tinh đã đứng chờ ở đây, cô ta mặc một bộ tây trang màu đen, có vẻ rất phấn chấn giỏi giang.

“Được!”

Lục Tân hơi gượng gạo bắt tay với cô ta, sau đó đi theo cô ta đi về căn phòng

“Kiểm tra đo lường lần này là trình tự nhận chức bình thường!”

“Sau khi thông qua kiểm tra đo lường, anh sẽ có danh hiệu của mình, cũng chính thức nhận chức!”

“Chính thức nhận chức…”

Lục Tân nhạy bén nắm bắt điểm quan trọng trong lời của Trần Tinh, bước chân bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận