Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1453: Quyền hành của tù nhân bóng đêm (2)

Trần Tinh nhìn Lục Tân thật sâu, ấy vậy mà lại có thể nhìn ra cảm giác khủng hoảng và tiếng cười thần bí chợt vọt thẳng vào đầu mỗi người lúc nãy thực chất chỉ là một cuộc hiểu lầm từ vẻ mặt chột dạ của anh. Dù sao thì sắc mặt của Lục Tân vào lúc này cũng đã cho thấy rõ rằng anh là người gây họa nhưng lại không muốn thừa nhận, hơn nữa trong ánh mắt còn mang theo sự chột dạ và sự khẩn cầu lãnh đạo tha thiết rằng xin đừng tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa.

“Không sao, không cần phát cảnh báo nữa, các phòng ban quay lại trạng thái làm việc bình thường đi.”

Nói một câu vào trong điện thoại vô tuyến, cô mới dẫn Lục Tân vào trong phòng mình rồi nói: “Có chuyện gì?”

“Xin nghỉ.”

Lục Tân cực kỳ thấy thích thái độ tin tưởng này của tổ trưởng Trần, anh vội vàng nói ra mục đích của mình.

“Xin nghỉ?”

Trần Tinh ít nhiều cũng có chút bất ngờ, sau đó còn ma xui quỷ khiến hỏi thêm một câu: “Xin cho ai?”

“Ba người.”

Lục Tân: “Một người là cố vấn của căn cứ, một người là thông dịch viên của ban nghiên cứu lý luận, một người là bảo vệ của căn cứ…”

Trần Tinh hiểu ra, trong lòng cũng tự động hiểu theo những cái tên kia.

Sau đó mới thấp giọng nói: "Tôi có thể hỏi xem cậu cùng…"

"Cùng cố vấn và bảo vệ chuẩn bị đi làm cái gì không?"

Mặc dù lúc hỏi những lời này, Trần Tinh rõ ràng cho thấy thái độ chỉ đang thử thăm dò nhưng từ trong giọng nói thì lại cho Lục Tân có quyền quyết định xem có cần trả lời hay không.

Vậy nhưng là một cấp dưới ngoan ngoãn, anh vẫn suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Thật ra thì có hơi phức tạp…”

“Nói một cách đơn giản thì cô có thể hiểu là một hạng mục bất động sản vốn thuộc về nhà tôi đã bị người khác cướp mất.”

“Vậy nên bây giờ chúng tôi phải đi lấy lại…”

Mặc dù nhìn vào ánh mắt, rõ ràng là Trần Tinh chỉ thấy mù mờ hơn.

Vậy nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, thậm chí còn không cần xin phép mà đã lập tức phê chuẩn yêu cầu này.

Không chỉ như vậy, cô còn nghiêm túc dựa theo quy định của chương trình mà bảo Mê Tàng cầm lấy ba tấm giấy phép xin được ra ngoài được thiết kế tạm thời… Cũng chính là giấy xin nghỉ, sau đó nhìn dáng vẻ nghiêm túc điền nội dung trên thẻ của Lục Tân, Trần Tinh mới thấy không hiểu bản thân mình cho lắm:

“Mình đang làm gì thế này?”

“Mình đang duyệt đơn xin nghỉ cho ai?”

“Tại sao anh ta còn khiến mình có ảo giác rằng mình có thể từ chối?”

Sau khi điền xong nội dung, Lục Tân cũng tuân theo quy luật mà gọi mẹ và cha đến ký tên.

Lúc mẹ tới, Trần Tinh thể hiện hoàn hảo, chỉ là biểu hiện có chút cẩn trọng, gọi mẹ là “bà Lục”.

Chẳng qua, dưới năng lực ảo tưởng của Lục Tân, lúc bóng dáng cao lớn của cha nặng nề đầy cửa ra, sải bước đi vào, cho dù có là Trần Tinh thì cô cũng phải sợ đến mức thay đổi sắc mặt, cơ thể thì chợt lùi về sau một chút, suýt nữa còn lấy cả cái ghế ném đi.

“Lập cập lập cập…”

Bên cạnh cô, Mê Tàng mặc một bộ âu phục nho nhỏ màu hồng đỏ cũng bị dọa sợ, tay ôm một đống tài liệu run lẩy bẩy.

Vậy nhưng dưới ánh mắt hoảng sợ của các cô, cơ thể cao lớn chỉ khoác một chiếc áo mưa trong suốt, toàn thân trông như một con quái vật màu đen đang ngọ nguậy kia chỉ lẳng lặng đi vào, nhận lấy cây bút do Lục Tân đưa tới rồi viết vài dòng trên tờ giấy xin nghỉ.

Sau đó, ông lẳng lặng đặt cây bút xuống rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tinh, toét miệng cười một tiếng:

“Chào cô…”

Nhìn thấy ánh mắt ấy, trái tim Trần Tinh đập kịch liệt, lồng ngực phập phồng.

Rõ ràng là bản năng sợ hãi đã khiến cơ thể cô gần như co lại thành một nhúm nhưng ý chí kiên cường vẫn khiến cho sắc mặt căng thẳng của cô không bị yếu thế, chẳng qua là chỉ cứng nhắc gật đầu với cha một cái, run giọng mở miệng: “Chào… Chào ông…”

“Chú…”

Biểu hiện của cha cũng không tệ lắm.

Không chỉ tuân theo chế độ đã được quy định mà còn ngoan ngoãn ký tên, sau đó còn biết chào hỏi với cấp trên của mình.

Tất nhiên, sao trông cấp trên lại có chút căng thẳng thế nhỉ…

Trong lòng Lục Tân suy nghĩ, cha có đáng sợ đến mức đó đâu, công việc bảo vệ cũng làm rất tốt mà…

Giấy xin nghỉ cũng đã viết xong, giờ thì đã đến lúc lên đường.

Lục Tân bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Em gái đi đâu rồi?”

“Thằn lằn nhỏ, đừng sợ, chúng ta cùng chơi đi…”

“Chị là khách, em là đầu bếp, hai chúng ta cùng chơi trò gia đình nha…”

Trong lúc đó, người một nhà… Bận rộn công việc đã bỏ lơ em gái, người đang vui vẻ đi chơi trong thành phố Thanh Cảng, trên lưng cô đeo một chiếc túi nho nhỏ màu xám tro, leo lên leo xuống trên mấy vách tường, mà ở bên cạnh cô là con thằn lằn đã bị tra tấn đến sắp phát điên vì tiếng hát như ẩn như hiện kia, trong ngực nó vẫn còn đang ôm một cây súng bắn tỉa mà mình am hiểu nhất, trên người có thêm không ít vết thương.

“Em gái…”

“Không, chị…”

“Mười bảy chị…”

Trông thấy một sức mạnh vô hình khác lại xuất hiện để lôi kéo mình đi theo một hướng khác, con thằn lằn bỗng thấy thật tuyệt vọng, nó nức nở hét lên với không khí xung quanh: “Có con nít ở đây, bọn quái vật tinh thần kia vốn không dám đi vào đây đâu, chúng ta không cần phải đi tìm chúng mỗi ngày như vậy.”

“Mày vẫn chưa hiểu sao, chúng ta dọn dẹp ô nhiễm cho Thanh Cảng là vì cần phải thu lệ phí…”

Trong không khí xung quanh có người trả lời, trên vách tường xi măng từ từ vang lên tiếng móng tay cào viết.

Vài chữ cái nguệch ngoạc xuất hiện: “Vậy là mày muốn trở thành một món đồ chơi?”

Con thằn lằn tuyệt vọng: Sao lại bi thảm như vậy chứ?

Rõ ràng là bản thân chỉ lỡ khoe khoang về tầm quan trọng của một người đội phó như mình với nhóm nghiên cứu bên ngoài thành phố Cao Tường, hơn nữa còn bất cẩn bảo rằng công lao của mình trong nhiệm vụ gần này cũng gần bằng với cả đội trưởng mà thôi, thế mà tối hôm qua, con bé ác ma này đã xuất hiện, sau đó bản thân phải chịu đựng trong tiếng hát như ẩn như hiện kia, liều mạng với đám quái vật tinh thần suốt mấy ngày liền.

Lúc này phải báo cáo đội trưởng cậy quyền hành hung mới được…

Ngoài ra còn phải báo cáo cả con bé kia nữa.

Thân là lãnh chúa tinh thần ở Thanh Cảng, cô chắc chắn đã biết về việc con bé ác ma này chạy quanh đi quẩn lại ở đây suốt mấy ngày qua, thậm chí còn có một lần, cô ấy còn xuất hiện trước mặt mình và con bé ác ma này, vậy nhưng khi nhìn thấy lời cầu cứu của mình, cô lại chỉ…

Chỉ hơi bất ngờ một chút, sau đó mỉm cười với con bé ác ma kia rồi lẳng lặng biến mất.

Biến mất !

Thái độ làm việc thế này, sao có thể không báo cáo cho được?

Trời ạ, tại sao số mạng của một con thằn lằn như mình lại bi thảm như thế chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận