Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 62: Quá bình thường

"Bình thường..."

Toàn bộ người trong phòng làm việc nghe thấy vị bác sĩ tâm lý này phân tích, sắc mặt đều có chút cổ quái.

Mà khi thấy vẻ mặt của những người xung quanh, vị bác sĩ tâm lý này cũng thở dài, giải thích rằng: "Sau sự kiện mặt trăng máu xuất hiện, tất cả mọi người ở trong tường cao thành phố ở hoàn cảnh bị kiềm chế và cuộc sống tuyệt vọng, khiến cho mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện một vài vấn đề ở mặt tâm lý... Thậm chí trong số đó cũng bao gồm cả tôi, nhưng tôi đã hàn huyên với cậu ấy hơn nửa tiếng, lại phát hiện cậu ấy vô cùng bình thường."

"Bình thường... Có chút không bình thường!"

Hơi dừng lại một chút, bà ấy mới tiếp tục nói: "Bởi vì lúc trước tôi đã từng bị giáo sư Bạch nhắc nhở, cho nên tôi không có xâm hỏi sâu vào chuyện cô nhi viện Trăng Máu nổ tung, mà chỉ chú trọng nói về cuộc sống lúc cậu ấy còn bé ở cô nhi viện, cùng với những chuyện học tập và kinh nghiệm sau khi cậu ấy rời khỏi cô nhi viện, cậu ấy đều vô cùng phối hợp mà trả lời, lúc cuối, thậm chí tôi còn trực tiếp hỏi những chuyện có liên quan đến người nhà của cậu ấy nữa..."

Lúc nói đến đây, bà ấy quay đầu nhìn Trần Tinh một chút, đáp: "Mà đối với vấn đề tôi nói ra cậu ấy cũng chẳng mâu thuẫn, còn nói kĩ những cảnh tượng lúc cậu ấy ở cùng người nhà với tôi nữa, thảo luận trong phạm vi hiện thực và hư ảo, thậm chí nghiêm túc thảo luận sự khác nhau giữa những thứ liên quan đến tinh thần và nhân cách phân liệt, cùng với khả năng những người nhà đó có thật sự tồn tại hay không..."

"Nói thật, xém chút nữa tôi đã cho rằng cậu ấy là học sinh được tôi dẫn dắt rồi đấy..."

Càng nghe vị bác sĩ tâm lý này nói càng thấy bình thường, nhưng mỗi người trong văn phòng đều cảm thấy có một chút sợ hãi ở trong lòng.

Có một loại cảm giác quái dị không thể nói ra được.

"Cậu ta không thể nào quá bình thường được..."

Một lát sau, có người nói: "Có phải là cậu ta nói láo hay không?"

Bác sĩ tâm lý lắc đầu, trả lời: "Nếu như cậu ta nói láo, sẽ không gạt được tôi đâu."

"Cũng chính vì cậu ta không có nói láo cho nên mới không bình thường!"

Hơi ngừng lại một chút, bà ấy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặt văn kiện ghi chép cuộc nói chuyện lên mặt bàn rồi tháo mắt kính xuống, lại xoa xoa hai cái lỗ nhỏ trên mũi mình, nói tiếp: "Tôi đã cố gắng nói càng nhiều chuyện hơn với cậu ta, cuối cùng có thêm phát hiện, phát hiện ngoại trừ cậu ta có một phần kí ức mơ hồ, cùng với cách miêu tả dáng vẻ của người nhà mà người bình thường chẳng thể nào dễ dàng tiếp nhận ra..."

"Người trẻ tuổi này lạc quan, cởi mở, tích cực, lương thiện..."

Nói xong, bản thân bà ấy cũng cười khổ một tiếng, tiếp lời: "Tôi cũng nghi ngờ, người như cậu ta sao lại là người tinh thần dị biến?"

"Lạc quan, cởi mở, tích cực, lương thiện..."

Người trong phòng làm việc đều trầm mặc một hồi lâu, vị giáo sư Trần đầu trọc, đeo kính kia mới nói: "Chỉ mới nghe bà nói đến nhưng từ này thì tôi đã cảm thấy cậu ta không bình thường rồi... Trẻ con lớn lên sau sự kiện trăng máu, sao lại có thể như thế..."

Ông ta không tiếp nói tiếp nữa, nhưng người trong phòng làm việc rõ đều hiểu rõ.

Bác sĩ tâm lý mặc áo khoác dài trắng đeo mắt kính lên, đáp: "Sau cuộc nói chuyện giữa tôi với cậu ta đây, tôi phát hiện ra cậu ta bị ảnh hưởng rất nặng bởi một người, đó chính là viện trưởng của cô nhi viện Trăng Máu trước kia, trong sự miêu tả của cậu ta có thể nhìn ra được vị viện trưởng này là một người từ đầu đến cuối đều duy trì được sự tỉnh táo, có lý trí, còn có căn nguyên của bản thân ở trong quãng thời gian điên cuồng, mê mang, mà lại hỗn loạn kia."

"Chính người này đã bảo vệ cho một số cô nhi trong đó có cậu ta ở tại cô nhi viện, đồng thời còn dạy tri thức cho các cậu, kể lại cuộc sống trước khi sự kiện mặt trăng máu xuất hiện, công việc, cùng với mơ ước và những tác phẩm văn nghệ phổ biến với bọn họ, những thứ đó đều có ảnh hưởng vô cùng lớn với cậu ta..."

....

"Một viện trưởng như thế..."

Lời nói này khiến cho tất cả mọi người trong phòng làm việc đều trầm mặc.

Bọn họ cũng đều biết, để duy trì lý trí như thế trong những năm tháng sau khi xảy ra sự kiện mặt trăng máu có bao nhiêu khó khăn...

Trần Tinh phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, nói: "Mấy vị giáo sư khác thì sao, có phát hiện gì không?"

"Đối với cậu ta mà nói, người nhà cậu ta thật sự tồn tại!"

Một vị giáo sư già đầu hói giơ cây bút trong tay lên, sau đó lên tiếng nói: "Tôi có thể phát hiện, trong quá trình kiểm tra cậu ta, có mấy lần tầm mắt cậu ta khẽ dao động, quan sát từ biểu cảm, giống như cậu ta đang nhìn về một người không tồn tại vậy, thậm chí còn thương lượng gì đó với đối phương nữa, mặc dù cậu ta đã che giấu những động tác này theo bản năng, nhưng có thể xác định, cậu ta thật sự tin tưởng rằng có một người như thế tồn tại!"

"Mà điều đó có liên quan đến một suy đoán trước đó của chúng tôi!"

Lão giáo sư hói đầu xoay cây bút trong tay một chút, nhìn về phía mọi người rồi nói: "Nếu cậu ta đã có ba người nhà, nếu như năng lực hệ nhện được đến từ "em gái" của cậu ta, chúng ta liền có thể suy đoán một cách hợp lý rằng cậu ta còn có hai loại năng lực khác nữa..."

Lúc này, bác sĩ tâm lý cũng nhẹ nhàng chuyển động cây bút trong tay, bổ sung rằng: "Tôi cũng đã từng trò chuyện với cậu ta về vấn đề này, tôi cứ thuận theo dòng suy nghĩ của cậu ta mà nói tiếp, nếu như em gái có thể cấp cho cậu ta một loại năng lực, vậy phải chăng những người nhà khác cũng có thể cho cậu ta năng lực?"

"Mà câu trả lời của cậu ta lại là cậu ta cũng chẳng rõ..."

"Xin chú ý, lời cậu ta nói chính là chẳng rõ chứ không phải là phủ nhận!"

"..."

Lão giáo sư đầu hói gật đầu, nói: "Có lẽ với cậu ta mà nói, chỉ là không thể tuỳ tiện vận dụng hai loại năng lực kia chăng?"

Trần Tinh trầm mặc, nhẹ nhàng gật đầu, gạch một cái lên văn kiện trước mặt.

"Còn có hai loại năng lực khác, nghe có hơi không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không phải là không hợp lý!"

Một nhân viên nghiên cứu đội tóc giả khác tiếp tục mở miệng nói: "Bởi vì lượng cấp tinh thần của cậu ta quả thực rất cao!"

"Bình thường chúng ta làm kiểm tra lượng cấp tinh thần đều sử dụng 'phương pháp tính ba phần'!"

"Bình thường chúng ta làm kiểm tra lượng cấp tinh thần đều sử dụng 'phương pháp tính ba phần'!"

Vị nhân viên nghiên cứu này phụ trách đo lường chỉ số thô sơ của lượng cấp tinh thần, nhưng mọi người đều biết, cuộc kiểm tra của ông ta đã thất bại rồi.

Lục Tân không hề phối hợp với ông ta, nếu không phối hợp thì sao anh lại có được trị số như thế?

"Tóc giả của tôi bị lệch!"

Vị nhân viên nghiên cứu này đón lấy ánh mắt của mọi người rồi trịnh trọng nói: "Lúc tôi bước ra ngoài, tuyệt đối đã chỉnh rất ngay ngắn, sau khi máy bay hạ cánh lúc nãy tôi còn vào toilet riêng chỉnh lại một chút, mặt khác là thói quen của tôi, mọi người cũng sẽ không đến để chạm vào tóc giả của tôi."

"Sau đó, tôi luôn duy trì khoảng cách xa hơn năm mét với cậu ta."

"Thế nhưng, trong một lúc nào đó, cậu ta lại dùng một loại phương pháp mà tôi không thể phát giác được để động vào tóc giả của tôi!

"Dùng chuyện đó để tính toán, vậy chắc hẳn lượng cấp tinh thần của cậu ta ít nhất là ở... Bốn trăm trở lên!"

Nói đến đây, ông ta hơi dừng lại, rồi bổ sung thêm: "Tôi nói bốn trăm chỉ là giới hạn thấp nhất, còn hạn mức cao nhất... Khó mà nói được!"

Nhìn thấy đồng nghiệp ở xung quanh đều xuất hiện vẻ không hiểu riêng, nét mặt của ông ta trở nên hơi hưng phấn.

"Các người nghĩ đi..."

Ông ta dùng sức vuốt vuốt bộ tóc giả của mình, để lộ ra nửa cái đầu hói, thậm chí biểu cảm còn có vẻ hơi cuồng nhiệt: "Dù sao, tóc giả này của tôi cũng được chế tạo đặc biệt, đội chặt như thế, dùng sức kéo chỉ mới di chuyển nhẹ thôi, vậy mà cậu ta lại lén kéo xuống trong khi tôi còn chẳng phát hiện được..."

"Đây quả thực là còn khó hơn chuyển động quả táo nữa..."

"Có sức mạnh như thế, có phải thậm chí cậu ta còn có khả năng trực tiếp kéo hoặc là trực tiếp bóp nát đầu tôi hay không?"

Ông ta vừa nói vừa vung tay nắm đầu mình: "Sức mạnh suy nghĩ có thể khiến cho óc vỡ đầy đất thì phải mạnh cỡ nào chứ?"

Không khí xung quanh có vẻ hơi yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn dáng vẻ hưng phấn của ông ta và yên lặng nghĩ đến cảnh tượng đó.

Chỉ có Trần Tinh trầm mặc ngồi đó, nhẹ nhàng hít một tiếng:

"Nếu như chuyện cô nhi viện Trăng Máu nổ được chứng thực có liên quan với anh ta, vậy chắc chắn không chỉ là vấn đề óc vỡ đầy đất thôi đâu!"

"Có thể sẽ là cả người vỡ tại chỗ đó...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận