Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 300: Bối cảnh đáng sợ (2)

Lục Tân lắc đầu, nói: "Có lẽ anh ta không có năng lực."

Khi mượn tầm nhìn của mẹ, Lục Tân có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, mặc dù anh vẫn chưa cẩn thận so sánh sự khác biệt giữa người có năng lực và người bình thường, nhưng anh cảm thấy bất kể nhìn thế nào thì phó chủ tịch Tiêu cũng giống như những người bình thường khác, không hề đặc biệt.

Hàn Băng trầm lặng một lúc, mới nói: "Nếu vậy, vấn đề thực sự có chút phiền phức rồi. Nếu như đồng chí chỉ nhìn thấy anh ta có ăn thịt người, vậy thì một vụ án hình sự như vậy... Chính xác mà nói, vẫn chưa xảy ra vụ án hình sự tiềm tàng, thì không thuộc quyền kiểm soát của Bộ phận thông quan đặc biệt của chúng ta, tôi chỉ có thể chuyển vấn đề này cho sở cảnh vệ, sau đó nhờ họ chú ý hơn. Chỉ có điều là... "

Dừng lại một chút, cô nói: "Nếu như đối phương vẫn chưa làm gì, chỉ sợ Bộ phận thông quan đặc biệt cũng không dễ can thiệp."

Lục Tân ngẫm nghĩ tới logic bên trong, gật đầu nói: "Tôi hiểu mà."

"Có điều đồng chí yên tâm, tôi sẽ bảo sở cảnh vệ bên đó để mắt đến và điều tra xem anh ta có vấn đề gì khác không. Đặc biệt là buổi tối hôm nay, bất luận ra sao đều sẽ lấy cớ để hỏi sơ qua anh ta. Như vậy cho dù anh ta thực sự có vấn đề, thì cũng không dám lập tức ra tay."

"Bằng cách này, ít nhất có thể bảo đảm hai đứa nhỏ sẽ không bị làm hại."

Hàn Băng nhanh chóng sắp xếp mạch suy nghĩ của mình và nhẹ nhàng đáp lại.

Lục Tân cảm thấy yên tâm hơn, tâm tư của Hàn Băng quả thực tinh tế hơn so với anh nhiều.

Bản thân thậm chí còn không nghĩ đến việc liệu điều đó có xảy ra vào tối nay không.

"Ngoài ra…"

Hàn Băng nhẹ giọng nói: "Đồng chí, anh cũng phải cẩn thận đó..."

"Cẩn thận?"

Lục Tân ngẩn ra, có chút không hiểu.

Hàn Băng nói: "Nếu như người đó thực sự không bình thường, mà đồng chí lại nhắc nhở anh ta, tôi lo rằng anh ta sẽ..."

Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại: "À à, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận."

"Được rồi, chúc đồng chí ngủ ngon..."

Lục Tân nghe thấy tiếng vặn vòi và xả nước vào bồn tắm ở đầu dây bên kia.

"Được rồi, ngủ ngon…"

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tân mới yên lặng thở dài.

Bản thân hôm nay dường như đã có chút không giống khi trước, rõ ràng là bản thân có thể gặp phải một tên sát thủ biến thái có thể ăn thịt người, hơn nữa tên sát thủ này biết bản thân đã biết bí mật của hắn, nhưng khi Hàn Băng nhắc nhở bản thân, bản thân lại không phản ứng kịp, giống như đối mặt với một tên đáng sợ như vậy, bản thân hoàn toàn không cảm thấy đe dọa gì...

"Ai dà, hình như lại quên hỏi cô ấy chuyện cô ấy có đi dự cuộc họp đào tạo nhân tài cấp cao không..."

Lục Tân nghĩ đến điều này, nhưng nghĩ lại, có lẽ lúc này người ta đã nằm trong bồn tắm, vẫn là không nên gọi lại.

Hôm sau khi đến công ty, Lục Tân có thể cảm nhận rõ ràng rằng các đồng nghiệp của anh dường như căng thẳng hơn khi nhìn thấy mình.

Có một cô gái đang ăn bánh trứng kẹp thịt, sau khi bị bản thân nhìn một cái, đến nỗi lập tức đưa cái bánh trứng tới với vẻ mặt chua chát... Lục Tân đương nhiên không cầm, cô ta đã ăn một nửa rồi sao anh có thể cầm lấy được?

Coi bản thân là người thế nào vậy.

Khi bản thân ngồi xuống chỗ mình, Lục Tân còn chưa bắt đầu giải quyết công việc của mình, thì đột nhiên nghe thấy một trận xôn xao.

Quay đầu lại nhìn thì thấy chủ nhiệm đầy vẻ lo lắng trên mặt, bước vào cùng một người đàn ông trẻ tuổi, chính là phó chủ tịch Tiêu, anh ta mặc một bộ vest đen được may vừa người, trên mặt đeo kính râm, dường như chỉ có một mình anh ta, cả nữ thư ký ngày hôm qua cũng không dẫn theo.

Chủ nhiệm vội vàng kêu những người trong phòng làm việc: "Mọi người trước hết dừng công việc lại, phó chủ tịch Tiêu của tập đoàn sang đây xem chúng ta..."

"Hoan nghênh hoan nghênh!"

“…”

"Xẹt!"

Mọi người trong văn phòng đều sững sờ, ngơ ngác nhìn phó chủ tịch Tiêu.

Thật lâu sau đó mới có người phản ứng, vội vàng bắt đầu vỗ tay, bách bách bách bách.

Lục Tân cũng vỗ tay theo, bách bách bách!

"Được được được, không việc gì, đừng ảnh hưởng đến công việc của mọi người, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện..."

Phó chủ tịch Tiêu trẻ tuổi vội vàng xua tay với mọi người trong văn phòng, ánh mắt dưới kính râm tìm kiếm qua trong phòng làm việc, cuối cùng rơi vào người Lục Tân, nhưng anh ta không nói gì và vẫn giữ nụ cười trên môi, cùng chủ nhiệm Lưu lần lượt bước vào phòng làm việc, lúc đến nơi này, tâm trạng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của những đồng nghiệp xung quanh còn chưa biến mất, tất cả đều ngẩn người ra nhìn.

Có không ít ánh mắt lén nhìn về phía Lục Tân

Trong bữa tiệc ngày hôm qua, chuyện Lục Tân đã nói gì đó làm phó chủ tịch Tiêu sợ hãi trực tiếp ngã xuống đã lan truyền ra.

Bây giờ rất nhiều người đều cho rằng bối cảnh xã hội đen của Lục Tân còn lớn hơn cả nhà của phó chủ tịch Tiêu.

"Tân... Tân à..."

Không lâu sau thì thấy chủ nhiệm trong phòng làm việc, đột nhiên lại lo lắng chạy ra ngoài, trong mắt của tất cả đồng nghiệp trong văn phòng, anh ta chạy lon ton đến trước mặt Lục Tân, trên mặt còn toát mồ hôi: "Phó chủ tịch Tiêu... muốn gặp cậu..."

Không ít người xung quanh đang vểnh tai lên, sự chú ý đồng loạt chuyển đến.

Nhưng bản thân vẫn còn bận công việc của mình, có lúc thì đánh máy, có lúc thì chỉnh sửa nhanh văn kiện, lưng duỗi thẳng tắp.

"Gặp tôi?"

Lục Tân cũng cảm thấy hơi kỳ lạ sau khi nghe điều này.

Hôm qua mới nhắc nhở anh ta, hôm nay đã đột nhiên đến công ty, còn chỉ đích danh muốn gặp mình, để làm gì?

Nghĩ đến sở thích đặc biệt này của phó chủ tịch Tiêu, Lục Tân cẩn thận suy nghĩ.

Chuyện tên sát thủ biến thái không thuộc bộ mình quản lý, nên không cần thiết phải gọi em gái tới.

Vì thế…

Với chủ ý trong đầu, trước mặt chủ nhiệm, anh lấy khẩu súng lục ổ quay của mình ra, kiểm tra qua viên đạn và lắp lại lần nữa.

Sau đó anh bình tĩnh nói với chủ nhiệm: "Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận