Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 424: Đừng nhìn bọn họ như một con cừu (3)

Đến khoảng giữa trưa, Lục Tân dừng chân nghỉ tại một khoảng đất trống, sau khi dò xét xung quanh thấy không có gì nguy hiểm thì Lục Tân mới yên tâm đi nhặt một ít củi khô về, dùng bật lửa đốt lên, sau đó đặt một chiếc nồi nhỏ lên và nấu mì gói.

Ăn kèm với mì gói là một miếng thịt bò đóng hộp lớn.

Sau khi ăn xong, Lục Tân uống thêm một chút nước, rồi sau đó dập tắt đống lửa, thu dọn đồ đạc rồi lại tiếp tục lên đường.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tự mình rời khỏi thành phố, nhưng mà Lục Tân vẫn còn nhớ những điều cần chú ý của Bạch Hổ nhắc nhở lúc ra khỏi thành phố cùng gã vào lần trước, Lục Tân cũng thực hiện những điều đó vô cùng nghiêm túc.

Buổi chiều tầm bốn, năm giờ là Lục Tân đã bắt đầu quan sát ở trên bản đồ để tìm xem vị trí thích hợp có thể nghỉ qua đêm.

Nghe nói là sau khi trăng đỏ bắt đầu lên cao thì trong môi trường hoang dã sẽ thường xuyên xuất hiện một số hiện tượng kỳ lạ, ai mà gặp phải sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên, trong con đường đầy những người sống hoang dã như vậy thì tốt nhất là nên tìm một vị trí thật an toàn để nghỉ chân trước khi mặt trăng đỏ lên cao.

Mặc dù Lục Tân cảm thấy điều đó là không phù hợp với khoa học tự nhiên nhưng mà anh vẫn tuân thủ nguyên tắc của những người sống ở trong khu vực hoang dã này.

Dù sao thì kế hoạch đi đến khoảng bốn, năm giờ là phải tìm chỗ nghỉ ngơi này chính là do Hàn Băng đã lên kế hoạch giúp Lục Tân.

Để lập ra cái kế hoạch này cũng dựa vào khoa học đó thôi.

Cho dù là Lục Tân không cần nghỉ ngơi đi nữa thì xe mô tô cũng cần phải nghỉ ngơi...

Bình xăng của chiếc xe mô tô mà Lục Tân đang chạy đã được cải tiến rồi, chứa được khoảng chừng mười lít, sau khi đổ đầy một bình xăng thì ít nhất nó cũng có thể chạy được lên đến ba trăm cây số. Lục Tân còn mang theo một bình xăng khoảng mười lăm lít nữa, toàn bộ số xăng tổng lại cũng có thể chạy được khoảng chừng hơn bảy trăm cây số.

Trên lý thuyết thì Lục Tân chỉ cần dừng lại ở giữa đường rồi tìm chỗ đổ xăng một lần thôi là có thể đến nơi.

Nhưng còn một vấn đề cũng không thể xem nhẹ được đó chính là nước.

Vì xuất phát bằng xe mô tô nên trọng lượng đồ vật mang theo cũng phải tính toán thật hợp lý, cho nên Lục Tân chỉ mang theo ba chai nước loại một lít mà thôi.

Buổi trưa lúc nấu mì gói đã dùng hơn nửa chai rồi, sau khi ăn thịt bò cũng cảm thấy khát nước nên Lục Tân đã uống nốt nửa chai còn lại.

Giờ chỉ còn lại hai chai nước nên chắc chắn là không thể đủ được, bắt buộc phải tìm nơi để bổ sung nước.

Nhưng mà đi dọc mãi theo con đường này lại không thể tìm được nguồn nước nào cả, thêm vấn đề nữa là nếu như tìm được nguồn nước thì việc lọc nước cũng rất là phiền phức.

Cho nên bây giờ tìm được một điểm tập trung, rồi vừa nghỉ ngơi vừa bổ sung nguồn nước chính là lựa chọn tốt nhất.

“Kính mắt, hiển thị các điểm tập trung xung quanh nơi này đi...”

Sau khi Lục Tân nói xong thì hình ảnh trên mắt kính cũng thay đổi theo.

Ngay sau đó, có hai ba chấm sáng khác nhau xuất hiện, một số nhấp nháy màu đỏ, một số khác nhấp nháy màu xanh lá cây và có một số điểm là màu đen.

Điều này chứng tỏ là các điểm tập trung này có các mức độ nguy hiểm khác nhau, nhấp nháy màu đỏ chính là nơi có lực lượng vũ trang cố thủ ở đó.

Điểm nhấp nháy màu đen chính là những nơi không có lực lượng vũ trang, nhưng mà nơi này lúc nào cũng có thể nổ súng được, là nơi nguy hiểm nên không thích hợp để vào đó dừng chân.

Lần này là Lục Tân đi thăm người thân chứ không phải là đi đánh giặc, vì vậy Lục Tân quyết định chọn điểm có nhấp nháy màu xanh lá cây.

Điểm đó cách nơi này khoảng chừng ba mươi cây số, đoán chừng là có thể chạy đến đó trước khi trời tối.

Rừm rừm rừm...

Tiếng động cơ xe mô tô liên tục phát ra, Lục Tân quyết định chọn một con đường nhỏ rồi rẽ vào đó.

Đường đến điểm tập trung này rất là khó đi, cả con đường đầy ổ gà và sỏi đá vụn. Nếu như chiếc xe mô tô này không phải là sản phẩm nghiên cứu của bộ Đặc Thanh, được gắn thêm lốp chống đinh thì Lục Tân sợ rằng những viên đá nhọn trên đường sẽ làm lốp xe nổ tung mất.

Giữa chừng có một đoạn Lục Tân phải phóng xe xuống phía dưới dòng sông đã khô cạn rồi lại phải phóng xe lên.

Bình thường khi đi trên đường nhỏ thì cũng phải đi qua mấy khu rừng rậm rạp u ám.

Cuộc sống hoang dã thì thứ mà không thiếu nhất đó chính là những khu rừng rậm rạp như vậy, nếu một thôn làng mà bị bỏ hoang khoảng chừng ba mươi năm thì sẽ biến thành những cánh rừng u ám.

Tách biệt, kỳ lạ và quỷ dị, không ai biết được bên trong những cánh rừng đó sẽ như thế nào.

Tuy nhiên thì hầu hết các con đường đều đi qua những cánh rừng như vậy, có con đường còn xuyên thẳng qua cả rừng.

Dù khó khăn nhưng may mắn là Lục Tân vẫn có thể thuận lợi đi đến điểm tập trung trước khi trời tối.

Từ xa nhìn lại thì Lục Tân phát hiện nơi này chính là một thôn xóm nhỏ nằm dưới chân núi.

Đất rộng xung quanh nơi này đã được khai hoang chứng tỏ xung quanh đây có người sinh sống, nhưng nhìn từ xa thì lại không hề thấy có chút ánh sáng nào cả, chỉ có những rừng cây cao vút che hết tất cả mọi thứ, trông rất giống với những thôn làng đã bị bỏ hoang khi Lục Tân đang đi trên đường.

“Có cây xanh cũng đã đỡ hơn rồi...”

Lục Tân thở dài đầy xúc động rồi phóng xe mô tô đi vào, đi đến thôn làng yên ắng kia.

“Có ai không?”

Lục Tân dừng xe lại, đạp chân chống rồi xuống xe, sau đó anh quay sang hét vào những ngôi nhà tối đen ở hai bên: “Tôi đến đây để xin nghỉ nhờ một đêm.”

Nhưng mà xung quanh thật yên tĩnh.

Chỉ có mặt trăng đỏ ở trên trời vẫn đang chiếu sáng cho nơi này một chút.

Những chiếc cây cao lớn dưới anh trăng đỏ có cảm giác trông như những con gì đó đang giương nanh múa vuốt vậy.

“A....”

Trong bóng tối bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, to đến mức có thể xuyên thủng màng nhĩ, xuyên qua tim người khác luôn cũng nên.

Lục Tân vội vàng quay người lại thì thấy em gái anh xuất hiện ở trên nóc nhà bị dột nát bên cạnh từ lúc nào không hay.

Em ấy ôm con gà đang hét lên một cách không cảm xúc, bên cạnh em ấy có một con chó không có da.

Con gà đang la hét kia dường như đã bị ai đó xé toạc ra rồi lại khâu lại, có thể thấy được những vết khâu dày đặc trên đó, cũng có thể nhìn thấy được một số chỗ đã bị trật khớp rồi.

Theo lý thuyết mà nói thì nếu như sau khi khâu lại rồi thì con gà phải không kêu nữa mới đúng.

Nhưng mà con gà của em ấy không những không ngừng kêu mà tiếng kêu còn rất thảm thiết, nghe như là có ai đang khóc vậy...

Em gái anh véo con gà đang kêu với vẻ mặt thờ ơ, sau đó lại nhìn xuống căn phòng phía dưới và bĩu môi.

“Em gái đúng là em gái, còn biết lúc quan trọng thì chạy đến báo tin cho anh...”

Lục Tân xác định là trong căn phòng kia có người, vì vậy anh liền hướng về phía căn phòng đó và gọi: “Có ai ở đây không?”

“Đồng hương đừng sợ, tôi là người từ thành phố Thanh Cảng, tôi chỉ xin ở nhờ một đêm, ngày mai tôi sẽ đi.”

“Két !” “Két !”

Lúc này, hai bên đường xuất hiện những âm thanh nhỏ.

Có khoảng mấy chục người đang ở trong bóng tối im lặng nhìn về phía Lục Tân.

Những người họ nhìn qua có vẻ kỳ lạ, ánh mắt của bọn họ khi ở trong bóng tối hình như là sẽ sáng lên.

“Quả nhiên là có người...”

Tâm trạng của Lục Tân tốt hơn một chút, dù sao thì cũng có nhiều người cùng đến chào hỏi anh, trông họ cũng có vẻ nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận