Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 856: Thích cuộc sống kiểu này (2)

Cuối cùng, Lục Tân xách theo một túi lớn đồ ăn vặt cùng Hàn Băng đến rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim ở đây vốn đã vào loại bậc nhất ở Thành phố vệ tinh 2, hơn nữa còn khác hẳn thời tiền văn minh.

Ngày nay, hầu hết các rạp chiếu phim đều được chia thành từng phòng nhỏ, bên trong có sofa có thể nằm. Đa số các rạp chiếu đều thu thập một lượng lớn nguồn phim cũ, họ có thể tha hồ lựa chọn phim tình cảm, phim hành động các loại.

Ngoài khuôn mẫu này, còn có một số rạp chiếu phim lớn có sức chứa hàng chục người.

Hội trường kiểu này dành cho những ai thực sự muốn xem phim.

Trong phòng nhỏ có thể tự lựa chọn phim, nhưng nếu ở hội trường thì chỉ có thể xem những gì người ta chiếu.

Lục Tân thảo luận với Hàn Băng và chọn hội trường, đúng lúc chiếu bộ phim "Roman Holiday".

Lục Tân cảm thấy khá ổn, vừa khéo Hàn Băng đang nghỉ phép.

Lục Tân cảm thấy nội dung phim khá hay, anh xem đến ngủ gật, nhưng Hàn Băng thì ngược lại xem rất nhiệt tình.

Cô ấy vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình, tiện tay lấy bỏng ngô từ trong vòng tay Lục Tân.

Lục Tân phát hiện ra một bí mật.

Lúc ăn cơm cô chỉ ăn mấy miếng, dường như sức ăn rất ít, nhưng lại ăn rất nhiều bỏng ngô.

Xem phim xong cũng đã hơn mười một giờ khuya.

Lục Tân dùng xe điện chở Hàn Băng trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc này trên đường phố đã thưa người, chỉ có một vài người vô gia cư không việc gì làm lang thang trên đường. Khi đi ngang qua một con đường hoang vắng, còn có một đám người đang sưởi lửa, huýt sáo khiêu khích Lục Tân và Hàn Băng.

Lục Tân nắm chặt tay lái, nhanh chóng đưa Hàn Băng rời đi.

Anh biết những người này đều là những kẻ xấu, đánh nhau ăn cắp chuyện gì cũng làm ra được.

Hàn Băng trầm ngâm nhìn Lục Tân đang nghiêm túc lái xe và đám côn đồ đường phố đang ngày càng cách xa họ.

"Đồng chí, giờ này đã khuya lắm rồi, anh về cẩn thận..."

Đến cửa khách sạn, Lục Tân không có đi vào, cũng không xuống xe, chỉ chống một chân xuống đất.

Hàn Băng dường như cũng đã chơi rất vui vẻ, dặn dò anh: "Giờ này đã rất muộn, đường phố cũng không được an toàn lắm."

"Không sao."

Lục Tân cười đáp: "Lát nữa đi vòng qua con phố đó, tôi sẽ cố gắng không gây xung đột với người ta."

"Ừm."

Hàn Băng đồng ý, nhưng lại không có ý lên lầu, mà là trầm ngâm suy nghĩ, nán lại một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên:

"Đồng chí, thực ra tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi anh."

Cô chậm rãi suy nghĩ, dường như đang sắp xếp lại hệ thống ngôn từ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên và cười nói:

"Năng lực của anh mạnh như vậy, đã giúp Thanh Cảng giải quyết rất nhiều vấn đề."

"Thực ra trên thế giới này, anh có thể dễ dàng có được mọi thứ mình muốn, đúng không?"

"Nhưng anh lại luôn cam chịu giúp Thanh Cảng, bảo vệ mọi người chúng tôi, anh thà tự mình kiếm mọi thứ bản thân cần..."

Cô ấy dừng lại một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Anh đang vì điều gì?"

Lục Tân lắng nghe Hàn Băng nói và trầm lặng một lúc.

Cũng không biết tại sao, thật ra anh cũng không ngạc nhiên mấy khi Hàn Băng hỏi đến vấn đề này.

Cũng giống như ngay từ đầu, anh đã cảm thấy Hàn Băng và Bích Hổ không giống nhau.

Khi qua lại với Hàn Băng, cần phải nói lời khách sáo.

Nhưng qua lại với Bích Hổ thì không cần, thậm chí với Phó tổng giám đốc Tiêu cũng không cần.

Với Oa Oa thì đương nhiên càng không cần, đôi khi qua lại với Trần Tinh hiển nhiên cũng sẽ tự nhiên hơn.

Đứng trên đường vắng, Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.

Mặt trăng máu xuất hiện trên bầu trời thành phố, như thể cách mặt đất rất gần, ánh sáng đỏ sẫm vạch ra hình bóng của thành phố.

"Tại sao lại hỏi một câu như vậy?"

Nụ cười trên mặt Lục Tân thoáng chốc biến mất, rồi tự nhiên xuất hiện trở lại.

"Không làm như vậy mới không kỳ quái sao?"

Hàn Băng lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của Lục Tân, như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời.

"Nhưng nếu cô nhất quyết muốn hỏi..."

Lục Tân nhìn Hàn Băng, cười đáp: "Đó chắc có lẽ là vì tôi thích cuộc sống hiện tại..."

"Lão viện trưởng của chúng tôi từng nói kể với chúng tôi con người sống hạnh phúc, yên bình và đầy màu sắc như thế nào trong thời đại văn minh trước đây. Dù chúng tôi vẫn còn cách xa điều đó, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với vùng hoang dã."

"Tất nhiên, có lẽ hạnh phúc và bình yên của họ không liên quan gì đến tôi..."

"Nhưng tôi vẫn rất thích nhìn thấy dáng vẻ này của họ..."

Câu trả lời này khiến Hàn Băng trầm lắng một lúc.

Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên và cười nói: "Cảm ơn anh, đồng chí."

"Hả?"

Lục Tân hơi kinh ngạc, ngại ngùng nói: "Rõ ràng là cô đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy..."

"Không đâu."

Hàn Băng nhìn vào mắt Lục Tân, cười nói: "Tôi không chỉ vì bản thân, tôi còn vì Thanh Cảng, cảm ơn anh."

Nói xong, cô ấy từ từ tiến lại gần.

Trái tim Lục Tân bỗng đập “thình thịch”, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Hàn Băng càng ngày càng gần mình.

"Sột soạt!"

Hàn Băng đặt đồ ăn vặt vào trong tay anh, sau đó lùi lại.

"Chỗ đồ ăn vặt này tặng anh..."

"Tạm biệt đồng chí..."

Cô mỉm cười và vẫy tay với Lục Tân, rồi bước nhanh vào khách sạn.

"Đây…"

Lục Tân nhìn Hàn Băng đi vào khách sạn, sau đó nhìn đồ ăn vặt trên tay lái, thật lâu sau mới khẽ mỉm cười, nghĩ thầm:

"Đây vốn dĩ là mình mua mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận