Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 812: Đáp án của họ (1)

“Rầm !” “Rầm !” “Rầm !”

Một tiếng động vang lên đều khiến trái tim giật thót, hơn nữa tiếng động này còn rất nặng nề.

Xung quanh những cái giá chữ thập chằng chịt kia đã hoàn toàn bị phá hủy, không có bất kỳ thứ gì có thể phát triển ở đấy nữa.

Nhưng mà Lục Tân vẫn chưa rời khỏi thế giới trống rỗng này.

Xung quanh là khung cảnh trống rỗng, chỉ là một màu đen đặc.

Không có ánh sáng, không có mặt đất, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể chạm được.

Bản thân anh tựa như đang trôi lềnh bềnh giữa vũ trụ, xung quanh không có bất cứ thứ gì có thể cho anh nhìn thấy, hoặc ngửi được, hoặc chạm vào, chỉ có một cảm xúc nóng nảy khác thường ngập tràn trong đầu óc anh, như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Trái tim bị đè nén đến giới hạn, đã hoàn toàn vượt quá khả năng chịu đựng của anh.

Nhưng bản thân anh lại không thể nhịn cười nổi, có một suy nghĩ điên cuồng kích thích anh run bần bật đang dần nảy sinh trong lòng anh:

“Thật là buồn cười, chơi thật là vui...”

“Mèo trốn trong hang thật kín, con chuột giống trống khua chiêng muốn kéo nó ra ngoài…”

“Ha ha ha ha a...”

“Nếu đã ngông cuồng đến mức nực cười như thế, vậy...”

“… Xé nát hết tất cả bọn chúng cho bọn chúng thấy…”

Mảnh đất hoang dã bên ngoài, Oa Oa cúi đầu, nhìn thấy mình đã ra bên ngoài.

Thậm chí cô bé còn cảm nhận được sức mạnh tinh thần vô tận đang nổ tung ở xung quanh.

Cái cảm giác hơi thở bùng nổ đến mức cực kỳ nguy hiểm làm cho bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.

Có một cảm giác sợ hãi giống như vận mệnh như con thuyền giấy nho nhỏ trôi nổi trên đại dương, có thể lật úp bất kỳ lúc nào.

Nhưng Oa Oa lại khá lạ lẫm với cảm xúc, cho nên cô bé chỉ nhìn quanh theo bản năng, sau đó ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lục Tân.

Lục Tân đang nhắm mắt, đứng trên hoang dã, cả người anh không động đậy, vẻ mặt có hơi kỳ quái.

Gió nổi lên đánh lên người anh.

Giống như có một con ác ma vô hình đang ló ra khỏi người anh, nó giương nanh múa vuốt trong im lặng, như muốn xé nát hết tất cả mọi thứ.

Nhưng bản thân anh lại cực kỳ im lặng.

Oa Oa đi thật chậm đến bên cạnh anh, vươn tay nắm lấy tay anh như bình thường.

“Bùm...”

Đột nhiên, trên người Lục Tân truyền ra một rung động kịch liệt, có một sức mạnh vô hình nào đó bùng nổ.

Một ít sức mạnh tinh thần mới vừa ngưng tụ bên cạnh Oa Oa, lặng lẽ bảo vệ cô bé cũng bị cơn rung động dữ dội kia đánh cho xơ xác, không còn cách nào khác chỉ có thể bay ra ngoài.

“Bịch!”

Cô bé đang bay cao ba bốn mét ngã xuống mặt đất, cả người lấm lem bùn đất.

Vẻ mặt Oa Oa ngơ ngác, có vẻ có hơi tủi thân, cái miệng nhỏ đã chu lên.

Cô bé nhẹ nhàng bôi bùn đất trên tay lên váy, rồi từ từ đứng dậy bước về phía Lục Tân thăm dò.

Bên ngoài thế nào rồi?

Lục Tân không muốn để ý đến, anh chỉ cảm thấy cực kỳ phiền chán.

Bên ngoài, dường như như có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh, nhưng nó khiến Lục Tân cảm thấy thật bực bội.

Cho nên anh hất bàn tay nhỏ ra, cả cơ thể nhỏ bé cũng bị văng ra ngoài.

Lúc này Lục Tân chỉ muốn lặng lẽ cảm nhận.

Cảm giác cuồng bạo đang ngập tràn bên trong đầu óc, thật sự quá thoải mái.

Làm theo ý mình, mọi việc đều thuận lợi.

Trên thế giới này sẽ mãi mãi không có thứ gì sảng khoái bằng việc giải tỏa hết cảm xúc phẫn nộ trong lòng ra ngoài.

Tất cả mọi thứ xung quanh yếu ớt giống như giấy bồi.

Anh có thể phá hủy tất cả, hưởng thụ cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng của chúng trước khi hoàn toàn bị hủy diệt!

Đây là lần đầu tiên anh thi triển loại sức mạnh này.

Trước kia, thật ra có đôi khi anh cũng bộc lộ sức mạnh ra ngoài như cha.

Cho đến bây giờ, anh mới hiểu ra thật ra sức mạnh này thuộc về chính mình.

Nó luôn trốn ở nơi sâu thẳm trong ký ức của anh.

Thì ra anh cũng có thể có trạng thái như vậy, thì ra anh cũng có thể thoải mái như thế. Nếu vậy, sau khi anh hoàn toàn sử dụng trạng thái này, có phải anh sẽ mãi mãi như thế này, có thể mãi mãi duy trì cảm giác hưng phấn lạ thường này không?

Kích động đến mức trái tim đập thình thịch.

Chẳng qua, nếu anh đã hưng phấn như vậy, kích động như vậy.

Vậy tại sao anh còn muốn chìm đắm trong thế giới ảo ảnh này?

Trong trí óc Lục Tân vẫn có hơi mơ hồ, nhưng anh vẫn nghiêm túc suy nghĩ, anh đang sợ hãi điều gì vậy?

Bản thân anh đâu có cần cố kỵ điều gì.

Nhưng tại sao trong hoàn cảnh này, tại sao bản thân lại có cảm xúc bối rối và sợ hãi nhỉ?

Trong lòng anh ngập tràn cảm giác bối rối, anh có cảm giác chủ nhân của bàn tay nhỏ bé kia lại đến gần anh.

Có vẻ như cô bé hơi sợ hãi, chỉ dám cầm cây dù chọt nhẹ vào người anh.

“Phụt!”

Cảm xúc nóng nảy trong lòng Lục Tân lập tức tăng lên gấp bội, trái tim đập thình thịch, một cảm xúc nào đó đang trào dâng lên trong anh.

Trong tiềm thức của anh, có một bàn tay lập tức chộp cổ cô bé, muốn xé cô bé thành vụn.

“Không được...”

Nhưng đúng vào lúc này, từ sâu trong tiềm thức của anh có một giọng nói vang vọng, rất bình tĩnh, cũng rất ấm áp.

Âm thanh này không lớn, cũng không mang theo bất kỳ sức mạnh nào.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh này, bàn tay vừa vươn ra ngoài đột nhiên dừng lại giữa không trung, siết lại, run lên.

Cảm xúc sắp dâng trào đến đỉnh điểm lập tức dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận